Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2197: Nhân vật cổ lão

Chương 2197: Nhân vật cổ lão

Vụt!

Tuy nhiên lúc này, một cây chiến mâu màu bạc vô cùng sắc bén đột nhiên lao đến đâm thẳng vào Cố Trường Ca.

Cực kỳ đáng sợ doạ người, dường như nghiền nát cả bầu trời, mài mòn cả quy tắc.

Mà Tiên Vương ở bên kia cuối cùng cũng ra tay. Cả người hắn ta đều trở nên mơ hồ không thể thấy rõ, do lực tín ngưỡng ngưng tụ mà thành.

Nhưng ngay khi cây chiến mâu màu bạc lao đến trước mặt Cố Trường Ca, hắn búng mạnh một cái, sau đó chiến mâu liền phát ra tiếng răng rắc rồi nổ tung.

Không cần nghi ngờ, đây là một kiện binh khí rất mạnh được đúc từ các loại nguyên liệu hiếm có, tuy nhiên nó vẫn nát bấy chỉ trong nháy mắt, căn bản không thể đến gần Cố Trường Ca.

Thùng thùng thùng...

Ở cuối vũ trụ, dường như tâm tình của vị Tiên Vương vừa ra tay lúc nãy cũng không hề dao động. Không ngoài dự đoán, hắn tiếp tục xuất chiêu, trong lòng bàn tay lớn ngưng tụ ra một ma bàn đại đạo, vô số tinh thần đều bị mài mòn rồi rơi xuống tựa như bụi bặm.

Một chưởng này đánh xuống, tinh vực nổ tung thành vô số bột mịn, vũ trụ cũng hiện lên vô số mạng nhện. Tuy hắn và Cố Trường Ca cách nhau mấy mảnh tinh vực, khoảng cách phải nói là vô cùng xa.

Nhưng bản thân Tiên Vương đạo pháp đã đạt đến cảnh giới tuyệt đỉnh, vậy nên chút khoảng cách này giống như không hề tồn tại.

Giờ khắc này đây, thời không giữa hai người đột nhiên tan rã, thậm chí còn có hư ảnh của dòng sông thời gian hiện lên.

Bốn thân ảnh Tiên Vương khác cũng đồng thời xuất thủ, có người bổ ngang một đạo Thiên Đao tuyệt thế, quang diệu chiếu rọi. Tất cả sinh linh đều có thể cảm nhận được loại sát khí kinh khủng này, phảng phất như sẽ khiến cho thiên địa lụi tàn rồi rơi vào đạo đao quang quá mức khủng bố kia, giống như một mảnh vũ trụ đang đổ sập xuống.

Ba vị Tiên Vương còn lại cũng thi triển thủ đoạn, có người hoá thành chữ Hồng cao không thể nhìn thấy, cường thế tuyệt luân, trong tay còn có một toà thần tháp kim sắc, có khả năng đánh ngã vạn vật.

Năm tôn Tiên Vương cùng hiện thân xuất thủ, đối với tu sĩ bình thường mà nói, hôm nay chắc chắn là một ngày không thể tưởng tượng nổi. Mặc dù không phải là chân thân nhưng thực lực như thế này cũng có thể nói là chí cường trong gần ngàn vạn năm qua.

Rầm!

Trong nháy mắt, tất cả các loại binh khí đều rơi xuống, ngũ Vương cùng hợp lực xuất thủ, đây là chuyện chấn động hoàn tự. Cho dù có tồn tại Tiên Vương khác thì cũng sẽ vì thế mà sợ hãi.

Đám người Cổ Huyền lão Tiên Vương, Ngao Địch Tiên Vương đều cảm thấy vô cùng run sợ, bởi nếu bị năm người này hợp lực vây giết, bọn hắn tuyệt đối cũng chỉ có chết. Một khi chân tiên dám đặt chân vào nơi đó thì chắc chắn sẽ bị xoá bỏ trong nháy mắt, hình thần câu diệt, cái gì cũng không còn tồn tại.

Tất cả các khách mời trong Nguyệt vương phủ cũng kinh hãi không thôi, bọn hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày nhìn thấy cảnh tượng quá mức đáng sợ như vậy.

Tuy nhiên khi phải đứng trước năm vị Tiên Vương cùng nhau hợp lực vây giết, tâm tình của Cố Trường Ca vẫn không hề gợn sóng.

Hắn chỉ hạ một chưởng, cả thiên địa đều tối lại tựa như hắc ám. Thậm chí có thể thấy được ở nơi đó có một bàn tay khổng lồ đang ngưng tụ lại, ngay cả vân tay cũng đều vô cùng rõ ràng. Nếu đem ra so sánh thì nhật nguyệt tinh thần quả thật nhỏ bé như hạt bụi. Dường như cả vũ trụ này đều bị hắn nắm trong lòng bàn tay, chư thiên tinh đấu hiển hoá vừa tráng lệ lại vừa mênh mông.

Vù vù vù…

Mà lúc này, ở cuối thiên địa, một mũi tên đen kịt đột nhiên bắn tới, xung quanh lượn lờ khí tức không rõ.

Nửa đoạn mũi tên đã thối rữa, tốc độ của chúng quá nhanh. Ngay cả Tiên Vương cũng không kịp nhìn thấy rõ, thoáng cái đã đến trước người Cố Trường Ca.

Lần thứ hai Cổ Huyền lão Tiên Vương phát hiện, hắn thất thanh kêu lên.

“Diệt Tiên Tiễn…”

Hắn chợt nhận ra một mũi tên nữa lại bắn tới đây. Theo ghi chép, người có thể sử dụng Diệt Tiên Tiễn không phải là chân tiên bình thường mà chính là Tiên Vương.

Tuy rằng nhìn từ bề ngoài mũi tên này đã mục nát nhưng phần gốc của nó vẫn lượn lờ mảnh vụn đại đạo có tính huỷ diệt cực lớn.

Ngao Địch Tiên Vương gắt gao nhìn chằm chằm sang phía bên kia thì thấy được người bắn tên, vậy mà lại là một lão giả.

Hắn rất già yếu, cũng vô cùng khô héo, không có bao nhiêu da thịt, toàn thân khô cằn, mặc y phục rất cổ xưa. Tuy nhiên, ở trên người hắn lại tản mát ra rất nhiều mảnh vụn thời gian, thật sự quá mức khủng bố.

Phảng phất như hắn nghịch thời gian, đạp trên năm tháng mà đến.

Lão giả sừng sững ở cuối vũ trụ, lúc này bỗng dưng lại dựng thẳng cây cung, bắn ra những mũi tên.

“Ngươi là ai? Chưa bao giờ nhìn thấy ngươi trước đây.”

Ba vị Tiên Vương của Bắc Tiên vực cũng không thể tưởng tượng được, ngay cả khi lão giả kia để lộ chân dung nhưng vẫn không ai nhận ra hắn.

Mà giờ phút này hắn lại đang đứng bên cạnh con ngươi đáng sợ kia.

Sinh vật đáng sợ kia không thể nhìn rõ chân thân, ấy vậy mà hắn lại đứng chung một chỗ với nó, thực sự là muốn đè áp toàn bộ vũ trụ. Có Tiên Vương chú ý thấy trên đầu thân ảnh đáng sợ kia dường như còn có một thân ảnh vô cùng huyền diệu mơ hồ đứng đó, phảng phất như cách cả một kỷ nguyên.

Hết chương 2197.
Bạn cần đăng nhập để bình luận