Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1241: Hoá Ma Thuỷ

Chương 1241: Hoá Ma Thuỷ

Ánh mắt của Cố Trường Ca thâm thúy, nhìn nàng bận rộn ở đằng kia.

Sau đó, hắn nhẹ nhàng gật đầu một cái rồi vung ống tay áo lên, một trận ánh sáng hiện lên trước mắt, một bộ bàn ghế bằng đá lập tức xuất hiện.

Một ly rượu ngon đặt ở trên bàn, có mùi rượu nồng đậm tràn ngập.

Rất nhanh, ánh lửa hiển hiện, gà quay bị một cây gậy trúc xuyên qua, Thiền Hồng Y cầm một đầu gậy trúc rồi bắt đầu xoay tròn.

Từng giọt dầu vàng óng ánh nhỏ xuống phát ra tiếng lèo xèo, một mùi thơm nồng đậm lan tỏa làm cho người ta thèm nhỏ dãi.

Thiền Hồng Y rất nghiêm túc, đôi mắt vẫn luôn dính chặt vào gà quay, ánh lửa chiếu rọi gương mặt xinh đẹp của nàng, tạo ra một vầng sáng ấm áp.

Ánh mắt của hắn vẫn luôn ở trên người nàng, hắn không có lên tiếng, dường như vẫn luôn chờ đợi nàng làm xong món gà quay này.

"Sư…. sư phụ, gà quay đã hoàn thành rồi."

Cuối cùng, khi cảm giác gà quay đã hoàn toàn chín, Thiền Hồng Y vui vẻ nở nụ cười, vội vàng cầm gà quay đi tới.

Có thể nhìn ra nàng quay rất cẩn thận, mặt trên vẫn còn dầu phát ra tiếng lách tách, toả ra ánh sáng lập lòe.

Dù sao thì con gà quay ấy cũng không phải thật sự là gà rừng bình thường.

Có thể bị Cố Trường Ca ném vào nuôi trong vũ trụ, đã đủ để chứng minh nó không đơn giản.

Linh khí nồng nặc và ánh sáng xen lẫn, thậm chí ở giữa hư không nổi lên dị tượng, giống như chỉ cần ăn một ngụm là có thể làm tu sĩ mọc cánh thành tiên.

"Nhìn cũng không tệ."

Cố Trường Ca khẽ cười, tiếp nhận gà quay từ trong tay Thiền Hồng Y, nhưng hắn cũng không có nếm, mà nhìn nàng hỏi, "Ngươi không có gì muốn hỏi ta sao?"

Nàng dường như không hiểu ẩn ý trong lời của hắn, ánh mắt hiện lên sự mờ mịt.

"Sư…. sư phụ, ngươi nói vậy là có ý gì?"

Nàng lắc đầu, có chút không hiểu.

Nhưng hắn cũng không có giải thích, hắn chỉ khẽ cười, bắt đầu thưởng thức món gà quay nàng đích thân làm.

Hắn ăn rất nghiêm túc, thậm chí còn chậm rãi nhấm nháp, như không muốn làm nỗi khổ tâm của nàng giống nước chảy về biển đông.

"Không ngờ Hồng Y ngươi lại còn có tay nghề như vậy..."

Cố Trường Ca vừa ăn vừa giơ ly rượu ngọc màu trắng bên cạnh lên, tiếp theo uống một hớp rượu, khuôn mặt không nhịn được hiện lên sự khen ngợi.

"....."

Thiền Hồng Y nhìn hắn ăn hết cả một con gà quay, sạch sẽ không thừa lại chút gì, bây giờ nàng có chút trầm mặc.

"Sư phụ, ăn ngon không?" Nàng hỏi.

"Đối với ta mà nói, chỉ cần là ngươi làm thì cái gì cũng ngon."

Cố Trường Ca khẽ cười, sau đó lại không nhanh không chậm rót thêm một ly rượu.

Nhưng ly rượu còn chưa đến bên miệng, một tia máu đen đã chảy ra từ khóe miệng của hắn.

Nhưng hắn dường như không thèm để ý, hoặc nói hắn đã sớm dự liệu được, cho nên vẻ mặt không hề có chút biến hóa nào.

Hắn bình tĩnh móc một chiếc khăn thêu từ trong ngực ra, lau đi vết máu nơi khóe miệng.

Nhưng vết máu kia lại giống như đập chứa nước xả nước, căn bản là ngăn không được.

Rất nhanh, từng ngụm máu đen từ trong miệng hắn trào ra, chiếc khăn thêu màu trắng sạch sẽ nháy mắt đã bị nhuộm thành một màu đen nhánh.

Thậm chí cả vạt áo cũng bị lây dính, lộ ra một màu đen nhánh đáng sợ, có loại khí tức mục nát.

"Ngươi đã sớm biết?"

Nhìn cảnh tượng trước mắt, giờ phút này, tất cả thần sắc trên mặt Thiền Hồng Y đã biến mất, chỉ còn lại sự lạnh lùng vô tình, nhìn chằm chằm hắn hỏi.

Cố Trường Ca gật đầu, nụ cười vẫn mây trôi nước chảy như cũ.

Hắn cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, cũng không dao động, "Chút thủ đoạn nho nhỏ của ngươi sao có thể giấu diếm được ta."

"Nhưng phần cẩn thận ấy của ngươi vẫn khiến ta rất vui mừng. Sư tử vồ thỏ đương nhiên cũng dùng hết toàn lực, lấy thực lực hiện giờ của ngươi, giết ta lại còn hạ độc."

"Xem ra ta không có uổng phí công dạy ngươi nhiều năm như vậy."

Trong lúc nói chuyện, Cố Trường Ca thở dài một tiếng, máu tươi liên tục trào ra ngoài, trông có vẻ bị thương rất nặng.

"Đây là Hóa Ma Thuỷ, loại độc cất chứa ở Táng Ma Uyên vô số kỷ nguyên… Mặc cho ngươi thủ đoạn thông thiên, thần thông quảng đại, chỉ cần trúng nó, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ sinh cơ nào."

Ánh mắt của Thiền Hồng Y vô cùng lạnh lẽo, không hề có bất cứ cảm xúc gợn sóng, giọng điệu cũng vô tình đến cực điểm.

So sánh với dáng vẻ vừa rồi, có thể nói là hoàn toàn khác biệt.

"Thì ra là Hóa Ma Thủy? Thảo nào ta lại đau như vậy….."

Cố Trường Ca khẽ cười, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, cứ như là hắn không hề cảm giác được bất luận sự đau đớn nào.

"Sự đau đớn này còn không bằng một phần vạn những gì ta đã hứng chịu những năm qua."

Thần sắc của Thiền Hồng Y vẫn lạnh lùng vô tình, không có bất kỳ biến hóa nào.

Hắn chỉ cười nhạt, hời hợt lên tiếng, "Không phải ngươi muốn giết ta báo thù sao?"

"Hiện tại ta ở trước mặt ngươi, lại còn trúng độc, tại sao ngươi lại không dám rồi? Chuyện đó có gì mà phải do dự chứ?"

"Ngươi có thể yên tâm, ta cũng không có an bài bất kỳ sự chuẩn bị gì ở sau."

Thiền Hồng Y nghe được lời kia, sâu trong đôi mắt đột nhiên hiển hiện lệ khí kinh người.

"Ngươi cứ như vậy muốn bị ta giết chết?"

"Biết rõ có độc, ngươi còn ăn hết?"

Giọng nói của nàng lạnh lẽo thấu xương.

Cố Trường Ca nhàn nhạt nói, "Giết ta, ngươi được như nguyện, cái này có gì không tốt?"

"Ngươi cho rằng sau khi ta giết ngươi thì mối cừu hận giữa hai ta có thể kết thúc sao? Ta cho ngươi biết, chuyện ấy là không có khả năng!"

"Biết rõ con đường phía trước đều là bóng tối, đã mất ánh sáng, nhưng tại sao ngươi lại còn muốn cho ta hi vọng hết lần này đến lần khác? Rồi mỗi một lần đều bóp nát nó?"

Trong mắt của Thiền Hồng Y lệ khí ngập trời, màu đỏ tràn ra đáy mắt, tóc đen đầy đầu bay múa, đáng sợ đến cực hạn.

"Thật sao? Hi vọng và bóng tối cũng không nhất định đối lập nhau."

Vẻ mặt của Cố Trường Ca cũng không gợn sóng.

"Ta sẽ giết ngươi, nhưng không phải hiện tại, ta sẽ để cho ngươi từ từ cảm nhận được sự tuyệt vọng mà ta đã trải qua."

"Ta sẽ cho ngươi biết, rốt cuộc ta đã trải qua những gì suốt vô số năm tháng qua."

Giọng điệu của Thiền Hồng Y ẩn chứa khí lạnh vô tận, nàng đột nhiên duỗi bàn tay trắng như ngọc ra trước, một chưởng xé rách lồng ngực của Cố Trường Ca.

Sau đó là một âm thanh vang lên, máu đen tràn ra.

Mỗi một khối xương cốt vô cùng rõ ràng, có thể thấy được tính chất óng ánh như thần kim, có đạo vận xen lẫn, cũng có Hỗn Độn khí tràn ngập.

Ánh mắt của hắn vẫn yên tĩnh nhìn nàng, hắn cũng không ra tay chống cự, tròng mắt sâu thẳm giống như vực sâu biển lớn vĩnh viễn không thấy được ngọn nguồn.

Xoẹt!!

Ngay sau đó, không gian vũ trụ đột nhiên bị xé mở, một khe hở kinh khủng vắt ngang đường chân trời.

Thiền Hồng Y cất bước đi tới, hình bóng biến mất bên trong, lệ khí ngập trời theo nàng rời đi, nơi đây dần dần trở nên yên ắng.

Khe hở to lớn mà kinh khủng cũng khép lại, không gian trở nên hoàn toàn tĩnh mịch.

Hết chương 1241.
Bạn cần đăng nhập để bình luận