Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2315: Quả nhiên là Luân Hồi Chi Địa

Chương 2315: Quả nhiên là Luân Hồi Chi Địa

Liên quan đến việc kéo dài sinh mệnh, cho dù là hạng người có tu vi thông thiên triệt địa cũng khó có thể nói rõ sự huyền diệu ở trong đó. Đây là lần đầu tiên Nguyệt vương và Lạc Nhan Khê được chứng kiến cảnh tượng này, các nàng nhìn thấy những điểm sáng phiêu đãng kia cũng cảm thấy rung động.

Ai có thể nghĩ đến, từ xưa tới nay, việc chúng sinh chuyển thế luân hồi sẽ diễn ra ở trên mặt trăng này? Tất nhiên, đối với toàn bộ chư thiên thì mặt trăng không phải là duy nhất.

Giống như nhân vật tuyệt thế có thể ngưng luyện quá khứ, hiện tại và tương lai của bản thân, đều là chính mình cả thôi. Truyền thuyết của hắn chiếu rọi giữa các thiên đàng, như vậy tức là mọi chư thiên đều có sự tồn tại của hắn, mỗi một người đều là hắn. Mà vầng trăng sáng này cũng là tồn tại tương tự, vầng trăng sáng được nhìn thấy từ nơi này giống y hệt vầng trăng được nhìn thấy ở những nơi còn lại.

Ở chỗ sâu trong vầng trăng có một hồ nước màu bạc mênh mông không nhìn thấy biên giới, nó lấp lánh xán lạn giống như bạc được nung chảy.

Ánh sáng đầy trời từ khắp nơi phiêu đãng tới chậm rãi chìm vào trong hồ nước. Từ xa có thể nhìn thấy giữa hồ có một cây cổ thụ sừng sững, cành cây tua tủa đan xen vào nhau.

Mỗi một chiếc lá cây đều đang nâng đỡ một thế giới, nó vừa nặng trĩu vừa dồi dào, hỗn độn khí tỏa ra giống như một vùng sương khói mênh mông vô tận.

Đây là cảnh tượng khiến người ta phải rung động, một gốc cổ thụ chống trời nằm ở giữa hồ nước màu bạc như đang nâng lên vô số cổ giới.

Mỗi một phiến lá chạm vào nhau đều phát ra tiếng gầm rú của thế giới, ầm ầm hùng hồn.

Giữa tán cây cổ thụ có một cung điện rộng lớn và thần thánh, thần quang xán lạn, có đạo âm đan xen, cả Luân Hồi hồ màu bạc đều đang cộng hưởng với nó.

Ngoài ra, còn có thể nhìn thấy ở sâu trong Luân Hồi hồ có sáu cái xoáy tràn ngập khí tức hồng hoang xưa cũ tựa như đã tồn tại từ thời kỳ cổ lão.

Rất nhiều điểm sáng, sau khi hòa vào Luân Hồi hồ đều sẽ bay đến chỗ sáu cái vòng xoáy ấy.

Đối với sinh linh bình thường, đây chính là tồn tại của Lục Đạo Luân Hồi, nhưng thứ bên kia vòng xoáy lại là cái gì?

Không ai biết rõ.

Đứng từ bên ngoài thì thấy vầng trăng sáng này giống như một vũ trụ độc lập, nơi sâu nhất có vẻ càng rộng lớn hơn, tựa như một tinh thần đã bị bỏ hoang từ rất lâu.

Chung quanh là những vết tích rách nát, đáng sợ, gồ ghề, trong đám vết tích ấy tích tụ các loại máu loãng đủ màu sắc, tràn ngập khí tức kinh khủng, mặc dù là tu sĩ Chân Tiên cảnh cũng sẽ có cảm giác thân thể muốn nổ tung.

Ngoài ra, còn có rất nhiều quan tài bị đẩy ngã nằm rải rác khắp nơi, vô cùng cổ xưa.

Nơi này vẫn rộng lớn bao la như trước, từng ngôi sao lớn trong thiên địa đang tỏa ra ánh sáng ảm đạm. Dòng sông đen như mực cuồn cuộn ánh lên sắc đen sôi trào xen lẫn ngàn vạn quy tắc thần quang phức tạp.

Không ai có thể tưởng tượng được, mặt trăng có bề ngoài sạch sẽ xinh đẹp như vậy nhưng bên trong lại có cảnh tượng thế này. Ngược lại rất giống Luân Hồi địa phủ trong truyền thuyết, nơi tràn ngập khí tức của những linh hồn đã chết. Cố Trường Ca dẫn theo Nguyệt vương, Lạc Nhan Khê từ Thương Mang chi hải bước tới đây. Lúc này, ba người đang sóng vai đứng trên một ngọn núi màu đen.

Nguyệt vương và Lạc Nhan Khê đều giật mình, thậm chí không thể tin được cảnh tượng trước mắt. Đây chính là vầng trăng mà các nàng nhìn thấy trước đó sao?

Thật sự không thể tin nổi đây lại là sự thật, những khe nứt, những lỗ thủng kia nhìn mà giật mình.

Nơi này giống như một vũ trụ đã từng bị nghiền nát, là mảnh đất từng trải qua nhiều cuộc chiến loạn và tàn sát .

Lạc Nhan Khê nghĩ đến thời đại nàng được xưng là Lạc Tổ, ban đầu ở đó cũng trải qua các cuộc đại chiến cổ giới, nhưng chỉ khi đặt chân lên đó thì mới có thể hiểu được, rốt cuộc ở đó đã xảy ra chiến tranh thảm thiết tới cỡ nào.

Cố Trường Ca có một suy đoán, ngay khi cảm giác được nơi này có dao động kỳ dị, hắn đã biết chắc chắn Thanh Y đang ở đây.

Chắc hẳn nàng đang chuẩn bị một con đường lui cho Sơn Hải chân giới.

Nàng làm nhiều như vậy, không chỉ vì để những người đã qua đời trở về, mà còn chuẩn bị cho lần lượng kiếp thứ ba.

Nếu như Sơn Hải chân giới thật sự bị diệt thì mảnh đất Luân Hồi chi địa này sẽ thai nghén ra niềm hy vọng mới.

Sau đó, ánh sáng vàng dưới chân hắn cuộn lên rồi vươn mình chui vào nơi sâu hơn, lớp đất dưới chân đã bị tàn phá, tựa hồ không có bất kỳ sinh linh nào còn tồn tại, cũng không cảm giác được khí tức của người sống.

Nơi này là một nơi tĩnh mịch tuyệt đối, tràn ngập sự lạnh lẽo và vắng lặng vô số năm qua, phảng phất như không còn một sinh linh nào đặt chân đến đây nữa rồi. Nơi này giống như vùng đất bị lãng quên ở một xó xỉnh nào đó.

Mà lúc này, một sinh linh toàn thân mảnh khảnh, trong suốt như trăng đang bơi dưới lòng sâu của hồ nước màu bạc. Nó quay cuồng từ trên xuống dưới theo chiều dọc, đón lấy những điểm sáng phiêu đãng, giống như muốn đưa chúng đến chỗ cung điện nằm trong tán cây cổ lão rậm rạp tận trời kia.

Nhìn từ xa, sinh linh này giống như là một dải ngọc xinh đẹp vô ngần, đôi mắt tựa như lưu ly điểm chút đỏ ửng nhàn nhạt.

Đây là một đầu Vọng Nguyệt Tiên Thú chưa trưởng thành, mới đến thời kỳ ấu niên. Nếu như nó trưởng thành thì thân thể có thể cao bằng cả một tinh vực.

Hết chương 2315.
Bạn cần đăng nhập để bình luận