Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 741: Ngươi còn gì để nói không?

Chương 741: Ngươi còn gì để nói không?

"Chu chưởng quỹ, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Trong lòng Đường Thiên có chút bất an, sắc mặt trắng bệch, vội vàng đi ra phòng bao, muốn hỏi nam tử phúc hậu trước đó.

Trong lòng của hắn rất hoảng, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Chẳng lẽ lại làm sai chuyện gì?

Thiếu nữ Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc này, hẳn có vấn đề gì đó?

Nhưng Đường Thiên không kịp phản ứng, sau khi đi ra phòng bao nhìn thấy một màn này, quả thật khiến hắn vô cùng chấn kinh, cả người cũng bị dại ra, rất lâu cũng chưa phản ứng kịp.

"Ngươi ngậm máu phun người, chớ có nói bậy."

Đường Thiên phẫn nộ rống to, vô cùng dữ tợn.

Nhưng nam tử phúc hậu quỳ rạp xuống đất, không thèm để ý đến hắn, cảm giác sợ xanh mặt, bất an, hối hận bối rối, vân vân, không còn chỗ để nói, "Tất cả đều là Đường Thiên công tử phân phó, không liên quan gì đến tiểu nhân!"

"Đường Thiên công tử nói nếu xảy ra chuyện gì một mình hắn chịu, bằng không tiểu nhân cũng không dám có lá gan này, dám để cho Đường Thiên công tử đem người đến Túy Tiên lâu này."

"Mong rằng Thiên Nữ thứ tội a! Tiểu nhân biết sai rồi, thỉnh cầu Thiên Nữ tha cho tiểu nhân một mạng!"

"Đường Thiên, ngươi thật đúng là to gan, ngay cả thị nữ của ta cũng dám ra tay!"

Bạch y nữ tử thần sắc vô cùng băng lãnh, mang theo sát ý, trường kiếm treo lơ lửng trên bầu trời, phía trên xen lẫn vô số ánh quang trông rất đáng sợ, có thể hạ xuống bất cứ lúc nào.

"Tất cả đều thật oan uổng, ta không biết cái gì hết! Tất cả đều do Chu chưởng quỹ an bài, là hắn hãm hại ta."

Khuôn mặt của Đường Thiên trắng bệch, giọng nói run rẩy, vô cùng phẫn nộ và bất an, muốn giải thích rõ ràng hết tất cả.

Vị bạch y nữ tử trước mặt này, hắn đương nhiên nhận ra, chính là Thiên Nữ Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc.

Một dung nhan bán nước hại dân, không biết bao nhiêu thiên kiêu tôn sùng nàng là Thiên Nữ.

Hơn nữa tay nắm đại quyền Vạn Đạo thương minh.

Nhân vật như vậy, một thiếu gia ăn chơi trác táng như hắn, làm sao dám tuỳ tiện trêu chọc?

Thần sắc của bạch y nữ tử càng thêm băng lãnh, lộ ra sự lạnh lẽo nói, " Vậy ta nên nghe ai? Hay các ngươi đang lừa gạt ta? Thừa dịp ta không chú ý, bắt nha hoàn của ta đi, nếu không phải ta có lưu ấn ký ở trên người nàng, chỉ sợ hôm nay nàng gặp phải thủ đoạn độc ác của ngươi!"

Lời của nàng không lớn, nhưng lại truyền ra đến trên đường.

Rất nhiều tu sĩ và dân chúng đều nghe được, vô cùng hoảng hốt, trong nháy mắt trong đầu nghĩ ra hậu quả sau đó.

Dù sao thanh danh của Đường Thiên cũng không tốt, rất nhiều người đều biết đến hắn, hắn là người sẽ làm ra loại chuyện này, nên không có chút nào kỳ lạ cả.

Nhưng không ngờ rằng, lần này hắn thật đúng là gan to bằng trời, dám ra tay với thị nữ của vị Thiên Nữ Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc.

"Ta thật sự bị oan, Thiên Nữ thị nữ của ngươi còn đang trên lầu, không tin ngươi tự mình đi hỏi nàng, như vậy tất cả cũng sẽ được phơi bày.... "

Lúc này, Đường Thiên vẫn đang liều mạng giải thích, vội vàng nói.

Sắc mặt của hắn vô cùng trắng bệch, giống như bắt lấy cây cỏ cứu mạng, cảm thấy nam tử phúc hậu đang muốn hãm hại hắn.

"Vậy thì được, ta sẽ cho ngươi một cơ hội."

"Nếu như ngươi dám lừa gạt ta, Đường gia nhà ngươi, cũng không giữ được mạng của ngươi." Giọng nói của bạch y nữ tử vô cùng băng lãnh.

Rất nhanh, thân ảnh nàng khẽ động, đi vào trong phong bao.

Ngay sau đó một đạo kiếm quang rơi xuống, cởi trói cho vị thiếu nữ Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc.

"Tiểu thư, cứu ta!"

"Đường Thiên hắn hèn hạ vô sỉ, cư nhiên... cư nhiên phái người động thủ đánh ta ngất xỉu, nếu như không phải ngài tới kịp thời, ta ô ô ô…"

Thiếu nữ vừa nhìn thấy bạch y nữ tử đến, lập tức ô ô thút thít giải thích, kêu khóc một cách thê thảm, quả thực là người nghe thương tâm, người thấy rơi lệ.

Rất nhiều tu sĩ và dân chúng cũng sinh ra tức giận đối với Đường Thiên, đây quả thực là bại hoại!

Khi nghe được lời nói như thế, khuôn mặt của Đường Thiên lập tức mất hết huyết sắc, hàn khí quét sạch toàn thân, ngã khụy trên mặt đất.

Giờ khắc này, trong lòng của hắn chỉ có một ý niệm trong đầu, xong rồi, hắn bị người ta hại rồi!

"Đường Thiên, lần này ngươi còn có gì để giải thích không?" Bạch y nữ tử lạnh lùng nhìn hắn, quát hỏi.

...

"Những ngày này Tuyệt Âm sinh linh đã ít đi rất nhiều, xem ra bọn thiên kiêu Chân Tiên thư viện vẫn có chút tác dụng."

Mà giờ phút này, trên một ngọn núi cách rất xa lãnh thỗ Chu Tước cổ quốc, thân ảnh Sở Hạo xuất hiện ở nơi đây.

Màn sương xám quái dị hoành hành trước mắt, theo một chưởng của hắn rơi xuống, lập tức như tuyết đọng gặp được ánh mặt trời, nhanh chóng bị phai mờ, tiêu tán thành vô hình.

Chỉ kém một bước đã có thể bước vào Chí Tôn cảnh.

Thực lực của hắn đương nhiên không cần nhiều lời, đối phó Tuyệt Âm sinh linh rất đơn giản, chỉ là Tuyệt Âm chi khí trong đó rất là khó chơi, ngay cả hắn cũng cần tốn hao tinh lực rất lớn mới làm tan được.

Ở đây, hắn gặp được không ít thiên kiêu đến từ Chân Tiên thư viện đang giao chiến, chém giết với một đám Tuyệt Âm sinh linh rất là kịch liệt.

Sở Hạo biết đây là yêu cầu của Chân Tiên thư viện, cho nên cũng không có quá mức để ý.

"Nếu theo tốc độ như vậy, Tuyệt Âm tai hoạ lần này hẳn có thể sẽ được giải quyết hết."

Nghĩ tới đây, Sở Hạo không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười hiếm thấy.

Xa xa, hắn nhìn thấy một đám thiên kiêu, tất cả đều che thần huy, khí thế kinh người, vô cùng hào hùng.

"Đám người kia là tùy tùng ngày đó của Cố Trường Ca "

"Xem ra Cố Trường Ca cũng đến nơi này."

Sở Hạo nhướng mày, trực tiếp lựa chọn đi về hướng khác, không muốn chạm mặt Cố Trường Ca ở chỗ này.

"Sở Hạo quả nhiên ở chỗ này, chủ nhân suy đoán không sai."

Mà trong đám thiên kiêu kia, một tên sinh linh trẻ tuổi giống dạ xoa, khóe miệng lộ ra tia cười lạnh, lập tức chú ý tới Sở Hạo, trực tiếp lấy ra ngọc phù đưa tin, thông báo tất cả cho Cố Trường Ca.

Hết chương 741.
Bạn cần đăng nhập để bình luận