Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3488. Châu chấu đá xe



Chương 3488. Châu chấu đá xe




“Chính là lão phu.”
Lão giả áo bào trắng mỉm cười, diện mạo hiền lành, giống như không có ác ý.
Nhưng lúc này, Khương Vị Ương lại cảnh giác với người đã từng là người dẫn đường cho phụ thân nàng, không dám có bất kỳ lơi lỏng.
Lai lịch của Tinh Minh quốc sư vô cùng thần bí, ai cũng không biết ông ta đến từ nơi nào.
Mặc dù lúc trước Tinh Minh quốc sư phụ tá phụ thân nàng thành lập Vị Ương tiên triều, nhưng Khương Vị Ương luôn có cảm giác, vị quốc sư này không có lòng tốt như ngoài mặt nhìn thấy.
Mấy năm ở Vị Ương tiên triều, ông ta luôn xuất quỷ nhập thần, người bình thường khó mà tìm được tung tích của ông ta.
Hiện tại, Tinh Minh quốc sư đột nhiên tìm đến, bảo nàng làm sao mà không cảnh giác?
Theo lý, nàng đã dùng Khi Thiên Trận Văn do Vị Ương Đế Quân lưu lại nhằm che đậy thiên cơ và khí tức của bản thân, làm sao Tinh Minh quốc sư có thể tìm được?
Hơn nữa, phụ thân của nàng cũng không đề cập đến vị đại địch thần bí kia. Có liên quan gì đến Tinh Minh quốc sư không?
Trong khoảng thời gian rời khỏi Vị Ương tiên triều, Khương Vị Ương đã liên tưởng đến những người quen biết trong đầu, muốn biết đại địch của phụ thân rốt cuộc là ai.
Trong đó, vị Tinh Minh quốc sư có hiềm nghi sâu nhất.
Chúc Phó Dật cũng cảnh giác nhìn Tinh Minh quốc sư, không biết ý đồ của ông ta đến đây là gì.
Nếu ông ta muốn bắt Vị Ương công chúa về lại Vị Ương tiên triều, hắn ta bằng bất cứ gái nào cũng phải ra tay ngăn cản, cho dù thực lực của hắn ta không đủ, chỉ là châu chấu đá xe.
“Không biết Tinh Minh quốc sư đột nhiên tìm tới là có chuyện gì cần làm? Nếu ngươi muốn khuyên ta quay về Vị Ương tiên triều, vậy thì không cần rồi.”
Khương Vị Ương vẫn cố gắng duy trì sự trấn định, giọng điệu vô cùng bình tĩnh.
“Lão phu tất nhiên không phải đến khuyên Vị Ương công chúa quay về Vị Ương tiên triều. Bây giờ Vị Ương tiên triều không phải là nơi mà công chúa nên quay về.”
Tinh Minh quốc sư mỉm cười nói, vẻ mặt vẫn hòa ái như cũ.
“Thế quốc sư ngươi đến đây là có chuyện gì?”
Khương Vị Ương bình thản hỏi.
Tinh Minh quốc sư vẫn mỉm cười như cũ: “Lão phu chỉ phụng mệnh đến đây mang Vị Ương công chúa đến một chỗ tạm cư một thời gian.”
Con ngươi Khương Vị Ương co rụt lại, nhưng nét mặt vẫn không có gì thay đổi. Nàng lắc đầu nói: “Chỉ sợ phải làm quốc sư ngươi thất vọng rồi. Vị Ương không có dự định tạm cư ở bất cứ nơi nào cả. Ta rời khỏi Vị Ương tiên triều du lịch các nơi, trong khoảng thời gian này cũng đã cho ta rất nhiều thu hoạch. Kế tiếp ta còn muốn du lịch qua nhiều sơn hải hà xuyên, qua các giang sơn bao la hùng vĩ.”
Tinh Minh quốc sư nghe xong, thở dài một tiếng: “Lão phu cũng chỉ phụng mệnh làm việc, mong rằng Vị Ương công chúa không làm khó lão phu.”
Biểu hiện của Khương Vị Ương vẫn không thay đổi: “Thế quốc sư ngươi có thể nói cho ta biết là ai đã phân phó ngươi mang ta đi không? Là phụ thân sao?”
Tinh Minh quốc sư lắc đầu: “Xin thứ cho lão phu không thể trả lời.”
Khương Vị Ương gật gù: “Xem ra đằng sau Tinh Minh quốc sư còn có chủ mưu khác.”
Tinh Minh quốc sư cũng không phủ nhận, ngược lại ánh mắt hiện lên sự tán thưởng: “Công chúa điện hạ thật sự rất thông minh. Cho nên, ngươi đừng nên có ý đồ phản kháng. Nếu không, lão phu cũng chỉ có thể đắc tội mà thôi.”
Khương Vị Ương im lặng.
Dựa vào thực lực của nàng cùng với cẩm nang mà phụ thân nàng lưu lại cũng không phải là đối thủ của Tinh Minh quốc sư trước mắt.
Ngay cả nhiều năm trước, Vị Ương Đế Quân cũng đã từng nói bản thân ông cũng không dám nói bừa mình có thể thắng được Tinh Minh quốc sư.
Từ đó có thể biết được sự cường đại và thâm bất khả trắc của Tinh Minh quốc sư.
“Cho dù ngươi là Tinh Minh quốc sư, nhưng muốn mang công chúa điện hạ đi cũng phải bước qua xác của ta mới được.”
Thấy Tinh Minh quốc sư vươn tay ra định bắt Khương Vị Ương, Chúc Phó Dật vẫn luôn cảnh giác bên cạnh nghiến răng, lấy hết dũng khí ngăn trước người Khương Vị Ương.
Hắn ta tự biết thực lực của mình không bằng Tinh Minh quốc sư, giống như một trời một vực nhưng lúc này hắn ta vẫn dứt khoát đứng lên phía trước.
“Chúc công tử, ngươi không cần phải như vậy.”
Khương Vị Ương thở dài trong lòng.
Trên đường đi, nàng đã nhiều lần thuyết phục Chúc Phó Dật nên rời đi, để hắn ta sớm ngày rời khỏi vòng xoáy này, nhưng đầu Chúc Phó Dật chỉ toàn là cơ bắp, nói hắn ta được tổ phụ nhờ vả, phải gánh vác trách nhiệm bảo vệ an toàn cho Khương Vị Ương, nói cái gì cũng không chịu rời đi.
Điều này khiến cho Khương Vị Ương cảm thấy bất đắc dĩ.
Nàng thông minh đến cỡ nào, tất nhiên cũng nhìn ra được tâm ý của Chúc Phó Dật nhưng Vị Ương tiên triều phát sinh chuyện lớn như vậy, thế cục rung chuyển, phong vân quỷ quyệt, ngay cả an nguy của phụ thân nàng vẫn còn chưa rõ.
Nàng làm sao có tâm trạng suy nghĩ đến việc nhi nữ tình trường chứ?
Huống chi, nàng đối với Chúc Phó Dật cũng chỉ có lòng biết ơn, cũng không có suy nghĩ nào khác. Chúc Phó Dật làm nhiều chuyện cho nàng, nàng cũng chỉ cảm động mà thôi. Hết chương 3488.



Bạn cần đăng nhập để bình luận