Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2186: Giữ lại mầm mống cuối cùng

Chương 2186: Giữ lại mầm mống cuối cùng

Nói tới Trung Tiên vực, Vương gia cũng được xem là tộc quần có nội tình vững chắc nhất, truyền thừa rất cổ lão lâu đời, chưa từng đứt đoạn.

Các thế lực khác chỉ có tối đa một vị Tiên Vương tọa trấn, nhưng Vương gia có tới hai vị Tiên Vương, cả hai đều thuộc hạng nhất.

"Dù thế nào đi chăng nữa, Vương gia ta nhất định phải có một vị Tiên Vương đi trước. Nhưng dù vậy cũng chưa chắc đã an toàn."

"Cố gắng lưu giữ nội tình và truyền thừa, cho hậu bối trẻ tuổi rời đi hết, nghĩ cách tìm tiểu thế giới vắng vẻ nào đó mà trốn. Nếu thật sự xảy ra đại chiến, hỏa chủng của Vương gia ta vẫn được giữ lại, không bị đứt đoạn."

"Có lẽ vị tồn tại kia sẽ không so đo với đám trẻ, không để ý tới chúng đâu."

Cuối cùng thì sau khi bàn bạc, hai người nhất trí quyết định để một nhóm tộc nhân mang theo nội tình truyền thừa rời đi, trong đó có thế hệ trẻ đời này.

Bọn hắn là hi vọng mai sau của Vương gia, nhất là mấy người có thiên phú cực kỳ xuất sắc đã tu hành mấy chục triệu năm, có thể sẽ trở thành Tiên Vương, khôi phục sự vinh quang của Vương gia.

Còn hai người thì ôm ý định một đi không trở lại, bọn hắn cảm thấy dù để một vị Tiên Vương ở lại gia tộc thì cũng chẳng thay đổi được gì, ngược lại còn chọc giận vị kia.

Không lâu sau, hai vị Tiên Vương lão tổ của Vương gia hạ lệnh, các tộc nhân nhận được mệnh lệnh đều bi thương ra mặt.

Cảm xúc bi thương sâu đậm lan tràn khắp Vương gia. Ai mà ngờ được có một ngày Tiên Vương gia tộc bất hủ đã sừng sững suốt vô số kỷ nguyên lại đứng trước cục diện sụp đổ, có nguy cơ diệt tộc.

Đương nhiên đây không chỉ là một gia tộc mà là cả thời đại, thậm chí là đại nạn mà cả Tiên vực phải đối mặt.

Có lẽ trong dòng thời gian, biến động ấy chỉ nhỏ bé như hạt bụi, nhưng lại là ngọn núi lớn đủ để đè chết mọi người ở thời đại này...

Đến cả người có tâm tư thâm trầm như Vương Vô Thương cũng lặng thinh, bàn tay dưới ống tay áo siết chặt.

Hắn cực kỳ không cam lòng. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, thật sự là trở tay không kịp. Hắn còn chưa kịp chấp chưởng Vương gia, đứng trên đỉnh cao nhất của thế giới này.

Vậy mà bây giờ hắn phải đối mặt với vấn đề làm sao để cố gắng sinh tồn ra trong cục diện này. Vương gia bất hủ đang nghĩ cách tiếp tục duy trì truyền thừa.

Tiếc là hắn còn trẻ, vẫn chưa chính thức Thành Tiên chứ đừng nói chi tới Tiên Vương xa vời vợi. Hắn cũng chẳng có cách nào, chỉ còn lại nỗi bất lực vô tận.

Những người trẻ tuổi khác của Vương gia cũng có cùng tâm trạng như Vương Vô Thương, trong lòng chất chứa cảm xúc bi thương và không cam lòng.

"Ta muốn đi dự tiệc cùng hai vị lão tổ..."

Vương Tử Câm bình tĩnh lạ thường, tiếp đó nàng lên tiếng.

Nàng không muốn trốn trốn tránh tránh, chỉ nghĩ thôi nàng đã cảm thấy cuộc sống như vậy thật đáng sợ. Nếu đây đúng là đại nạn thì nàng thà chôn cùng còn hơn là trốn chui trốn lủi như chuột.

Quyết định của Vương Tử Câm khiến nhiều tộc nhân của Vương gia kinh ngạc và khó hiểu.

Nàng là hạt giống Tiên Vương được một vị Tiên Vương lão tổ đích thân đón lên đây, chỉ cần nàng không chết thì tương lai nhất định sẽ thành Tiên Vương.

Vương Tử Câm có tương lai xán lạn như vậy, nhưng giờ đây nàng lại định chịu chết cùng hai vị Tiên Vương lão tổ? Vương Vô Thương nhíu mày, không hiểu nổi quyết định của Vương Tử Câm, nhưng hắn cũng không nhiều lời.

Lúc này hắn không thể khuyên bảo Vương Tử Câm, vả lại nàng sẽ không nghe lời hắn. Sau đó, mấy vị Chân Tiên cũng quyết định đi đến Nguyệt vương phủ cùng hai vị Tiên Vương lão tổ.

Bọn hắn biết rõ đây là Hồng Môn yến nhưng không quan tâm, muốn cùng sống cùng chết với lão tổ.

"Tử Câm, ngươi cần gì phải làm vậy?"

Vị Tiên Vương lão tổ kia biết lựa chọn của Vương Tử Câm, ánh mắt đong đầy dịu dàng, nhưng nàng vẫn lắc đầu bất đắc dĩ.

Trông nàng giống một bà lão hiền lành, tóc trắng như tuyết, trên người không hề mang khí tức cái thế của Tiên vương mà rất êm dịu.

Vương Tử Câm chỉ mỉm cười chứ không giải thích.

Thật ra nàng đã trải qua cuộc sống như chim hoàng yến. Khi bị đón tới Vương gia trên Tiên vực, nàng không được tự do như lúc ở thượng giới.

Ít ra thì hồi ấy nàng muốn làm gì cũng được, không ai có thể ngăn cản nàng.

Nhưng ở Tiên vực, nàng ra ngoài cũng bị đám nha hoàn của Vương gia nhìn chằm chằm. Đối phương không cho nàng làm cái này cái kia, chỉ thiếu điều ra lệnh cấm cho nàng.

Hơn nữa Vương gia còn định coi nàng là công cụ liên hôn với La Vương phủ.

Mấy ngày nay ở Vương gia, Vương Tử Câm đã lật xem không ít điển tịch cổ sử. Nàng rất muốn biết những chuyện thời Cấm Kỵ kỷ nguyên. Mặc dù có một số chuyện liên quan tới Cấm Kỵ dẫn tới phản phệ nghiêm trọng, song nàng không quan tâm, trái lại rất tò mò. Hồi ở thượng giới, nàng chỉ hiểu đôi ba dòng ghi chép trong cổ địch ở Nhân Tổ điện chứ không hiểu tường tận.

Bây giờ ở Tiên vực, nàng có thể tra cứu nhiều bản ghi chép xác thực hơn.

Tuy rằng theo điển tịch thì vị tồn tại Cấm Kỵ kia bị gọi là ngọn nguồn tai họa của chư thiên, là đầu sỏ gây nên những năm tháng tăm tối. Hắn tội ác tày trời, xấu xa hung ác, ba đầu sáu tay, lấy tiên làm thức ăn, là Vạn Ma chi chủ.

Nhưng Vương Tử Câm lại cảm thấy những bản ghi chép này khá giống dã sử mà nàng quen thuộc ở kiếp trước, chỉ là hậu nhân căn cứ vào đủ loại phán đoán và suy luận rồi viết ra, không có mấy chứng cứ rõ ràng.

Nếu ghi chép đúng sự thật thì tại sao người từng nhìn thấy diện mạo của hắn lại viết ra những dòng dã sử ấy?

Hết chương 2186.
Bạn cần đăng nhập để bình luận