Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 797: Cầu ta đi

Chương 797: Cầu ta đi

Ông!

Từng gợn sóng khuếch tán khiến hư không trở nên mơ hồ, giống như có rất nhiều thần quang dày đặc bắn tới.

Lại càng giống như có một cánh cửa được mở rộng ra.

Cố Trường Ca xuất hiện, áo trắng bay phấp phới, tiên tư thần cốt, siêu nhiên thoát tục, bước ra từ trong hư không.

Giữa những bước chân có khí tức kinh khủng mênh mông tràn ra từ trên người hắn, cường thế khó dò.

Lúc này, hắn không hề có dáng vẻ thương thế kinh khủng như lúc trước, sắc mặt không thể tốt hơn.

Cho dù nói thế nào thì bản nguyên và huyết mạch của Thần Hoàng Tử cũng đến từ một vị Thiên Hoàng của Thái Cổ Hoàng Tộc, ẩn chứa đủ loại quy tắc và phù cốt tiên thiên.

Sau khi thôn phệ thì ít nhiều gì cũng có chỗ tốt.

Lúc này, nếu như đám Thiên Hoàng Nữ, Lục Quan Vương ở đây chắc chắn sẽ kinh hãi đến mức tê cả da đầu.

Bọn hắn đều cho rằng chí ít thì trong vòng nửa tháng, Cố Trường Ca sẽ không cách vận dụng bất kỳ pháp lực nào, chỉ có thể trốn ở trong cung điện điều trị thương thế.

Oanh!

Giờ phút này, một tay Cố Trường Ca mò mẫm, nâng lên bàn tay màu đen đáng sợ do ngũ thải thần quang hóa thành.

Như biển sao rơi xuống nhân gian, khiến rất nhiều Tuyệt Âm sinh linh đằng trước nháy mắt nổ tung, hóa thành một đám huyết vụ, hình thần đều bị diệt.

"Ta nói muốn tìm chết lúc nào chứ?”

"Ngươi nghĩ nhiều quá rồi."

"Hơn nữa, nếu ngươi mà cũng có thể được coi là thương binh thì chỉ sợ thiên hạ này sẽ không có ai hoàn hảo. Còn về chuyện ngươi có bỏ được hay không thì việc đó không liên quan đến ta.”

Giang Sở Sở kịp phản ứng lại, mở miệng nhìn về phía Cố Trường Ca, âm thanh rất lạnh lùng.

Rất là chế giễu, giống như huyền băng vạn năm đập xuống khay ngọc, vô cùng trong trẻo, lạnh lẽo.

Mặc dù nói như thế nhưng thấy Cố Trường Ca quan tâm nàng, trong lòng nàng thật ra rất vui vẻ. Dù sao thì tính cách của Cố Trường Ca chính là như vậy, từ trong miệng hắn đừng mong sẽ nghe được lời hay ý đẹp gì.

"Ngươi còn nhảy nhót tưng bừng được như thế thì xem ra không gặp nguy hiểm gì.”

"Vậy thì ta đến xem như thừa thãi rồi, hóa ra là ta tự mình đa tình.”

Cố Trường Ca tùy ý nói, thân ảnh lóe lên, xuất hiện ở bên cạnh nàng.

Giang Sở Sở nhẹ nhàng hừ lạnh nói: "Cho dù có nguy hiểm thì chính ta cũng có thể ứng phó được, nói với ngươi là bởi vì tại họa sâu trong Tuyệt Âm chi địa ta không giải quyết được.”

"Ngươi không giải quyết được thì liên quan gì đến ta.”

"Đương nhiên, nếu như ngươi cầu ta thì lại là chuyện khác.”

Cố Trường Ca nhìn nàng một cái, sau đó nói.

Sau đó hắn ngẩng đầu đánh giá khe nứt trên bầu trời, híp mắt lại.

Ban đầu hắn ôm tâm thái muốn thử một chút, muốn nhìn xem mèo mù có thể vớ được chuột chết hay không, không ngờ Giang Sở Sở có thể giúp hắn tìm được Tuyệt Âm bản nguyên.

Thật sự không ngờ nàng còn mang thuộc tính tầm bảo.

Đương nhiên vật này đối với Cố Trường Ca mà nói mới là bảo vật, có thể đề cao thực lực của hắn, cũng có thể đề cao lực thôn phệ của Đại Đạo Bảo Bình.

Tuyệt Âm bản nguyên đối với tu sĩ và sinh linh khác thì đó chính là tai họa kinh khủng tránh không kịp.

Vừa nghe đã biến sắc, tránh như rắn rết, đều không dám nhiễm phải.

Đương nhiên loại lời này, Cố Trường Ca không thể nói với Giang Sở Sở, hắn còn trông cậy vào sau này nàng tiếp tục làm công cụ của hắn, loại chuyện tìm kiếm Tuyệt Âm bản nguyên này dù sao nàng cũng thích thú mà.

Cùng lắm thì đến lúc đó bản thân giống như bây giờ, vất vả một chút, sau khi nhận được tin tức thì lập tức chạy tới đây.

"Còn lâu ta mới cầu xin ngươi."

"Hơn nữa, do chính ngươi muốn qua đây, ta chỉ là nhắc nhở ngươi chút xíu thôi, ngươi đừng có mà hiểu nhầm..."

Giọng nói Giang Sở Sở lạnh như băng, còn lâu mới thèm cầu tên vô sỉ hèn hạ Cố Trường Ca này, cái đồ khiến người ta thấy ghét.

Nhưng Cố Trường Ca lại nở nụ cười, đánh gãy lời nói của nàng: “Ngươi không cầu ta, vậy ta đi đây, về phần Tuyệt Âm tai họa khác ngươi tự mình giải quyết đi. Dù sao ta cũng lười quản, việc này không liên quan gì đến ta.”

"Nhưng là một truyền nhân của Nhân Tổ Điện lăn lộn thành bộ dáng ngu xuẩn như bây giờ ngươi không thấy mất mặt sao?”

"Cố Trường Ca, ngươi lại mắng ta…"

"Ngươi… Quá đáng lắm đấy!"

Giang Sở Sở đơ luôn, trên mặt hiện lên ý oán giận, không ngờ sau khi Cố Trường Ca tới, trước tiên không giải quyết Tuyệt Âm tai họa.

Ngược lại là dùng chuyện này ức hiếp nàng, còn mắng nàng ngu ngốc.

Tên này làm sao vẫn khiến người ta chán ghét như xưa thế.

Thân là truyền nhân của Nhân Tổ điện không nói cái gì khác, chỉ riêng địa vị và danh vọng ở trong thế hệ trẻ tuổi thôi thì cũng đã làm cho người khác khó mà khinh thường.

Tài năng và thiên phú của nàng còn cần nói nhiều sao? Chút tự tin kiêu ngạo ấy, Giang Sở Sở vẫn phải có.

"Không cầu ta thì thôi, dù sao cũng bớt việc cho ta.”

Thần sắc Cố Trường Ca tự nhiên nói, căn bản không có chút nào cảm thấy mình ức hiếp nàng, uy hiếp nàng đến mức sít sao.

Đương nhiên, cho dù Giang Sở Sở không cầu hắn thì cuối cùng hắn cũng sẽ đi vào trong đó mà thôi.

Làm sao có đạo lý không cần Tuyệt Âm bản nguyên chứ.

Chỉ là những lời này hắn sẽ không nói với Giang Sở Sở.

Thấy bộ dáng Cố Trường Ca bất cứ lúc nào cũng tính dẹp đường hồi phủ, Giang Sở Sở vô cùng tức giận.

Nhưng lúc này, nàng có thể làm gì được? Dù sao là nàng truyền tin tức, thông báo cho Cố Trường Ca, mục đích đúng là hi vọng hắn có thể giải quyết Tuyệt Âm tai họa nơi này.

Suy cho cùng thì Cố Trường Ca tới đây cũng vì giúp nàng mà thôi.

Hết chương 797.
Bạn cần đăng nhập để bình luận