Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1725: Mồi nhử

Chương 1725: Mồi nhử

Diện tích của Đại Du Hoàng Đô chừng trăm vạn dặm, sừng sững giống như Thần sơn cổ lão, trong đó có sương mù bốc lên, thải hà lượn lờ, quang hoa xán lạn chói mắt.

Thác nước lượn vòng, linh tuyền tiên nhạc vô cùng hùng vĩ và nguy nga.

Ở giữa những lầu các cung điện có rất nhiều tu sĩ sinh linh đang quan sát chăm chú cảnh này, tâm trạng mỗi người mỗi khác, có sợ hãi bất an, cũng có người cười trên nỗi đau của người khác.

“Căn cứ vào tin tức được truyền đến thì Cố Trường Ca cũng đi đến giới kia, các ngươi nói xem có khi nào hắn cũng chết ở trong đó không?”

Trên một tòa lầu các, không ít tuổi trẻ thiên kiêu đang tụ tập.

Tộc nào cũng có, quanh thân được bao phủ bởi bảo huy, vô cùng bất phàm.

Khuôn mặt của một người trong số đó lộ ra dị sắc, tựa hồ đang nghĩ tới điều gì, nhịn không được thấp giọng cười rồi hỏi.

Mặc dù ở thời điểm này mà hắn nói như thế thì có vẻ giống như đang cười trên nỗi đau của người khác.

Nếu như bị người ta nghe được, truyền ra ngoài còn có thể sẽ đắc tội với Cố Trường Ca.

Nhưng đây cũng là câu hỏi mà trong thâm tâm của tất cả mọi người, ai cũng muốn biết.

Nếu quả thật Cố Trường Ca vẫn lạc ở giới kia giống như những Kẻ thành đạo còn lại thì đối với tất cả những người trẻ tuổi, điều này vẫn có thể được coi là một chuyện may mắn.

Phải biết là những năm gần đây, Cố Trường Ca giống như một tòa Ma Sơn khủng bố, vắt ngang trên đỉnh đầu của tất cả mọi người ở thế hệ này.

Cho dù là cổ đại quái thai xuất thế cũng bị hắn ép tới không thở nổi, không nhìn thấy một tia hy vọng.

Cùng thời với người như này hoàn toàn chính là nỗi bi ai, ngay cả tư cách làm lá xanh phụ trợ cũng không có.

“Các ngươi cũng quá coi thường Trường Ca thiếu chủ rồi, khi ở Bát Hoang thập vực, một mình hắn cũng có thể ép cho Kẻ thành đạo ở giới kia không dám ra khỏi thành.”

“Hắn sẽ vẫn lạc ở một nơi như hạ giới chắc? Qủa thật đây chính là làm trò cười cho thiên hạ.”

“Đạt Triêm chưa từng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng như thế cho nên hoàn toàn không biết hắn khủng bố đến mức nào, phải nói rằng cho dù tất cả mọi người đều vẫn lạc ở giới kia thì Trường Ca thiếu chủ cũng sẽ không có chuyện gì.”

Nhưng mà nghe được lời này, đột nhiên một nữ tử trẻ tuổi lắc đầu mỉm cười, vô cùng coi thường người mới đặt câu hỏi vừa rồi.

Trước đây, khi thượng giới chinh chiến Bát Hoang thập vực, nàng cũng ở trong đó, tận mắt nhìn thấy tình cảnh Cố Trường Ca cầm Thành đạo khí trong tay, đại chiến với rất nhiều Kẻ thành đạo của Bát Hoang thập vực vô cùng khủng bố.

Cho nên nàng chắc chắn rằng tuyệt đối Cố Trường Ca sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Người như này từ khi sinh ra đã được định sẵn phải trở thành nhân vật trung tâm trong thiên địa, là sự tồn tại bất hủ, dẫn đầu vô số kỷ nguyên.

Làm sao hắn có thể xảy ra chuyện được?

Mà ngay tại lúc rất nhiều tuổi trẻ Chí Tôn đang nói chuyện, trong hư không trước mặt Hoàng cung của Đại Du, một luồng quang hoa mịt mờ thoáng qua.

Ngay sau đó mấy nhân ảnh mơ hồ mà khủng bố cất bước xuất hiện, khí tức của mỗi người đều cực kỳ sôi trào, ánh mắt lập lòe, áp chế quy tắc xung quanh khiến chúng đều sắp vỡ nát.

Bọn hắn đứng sừng sững ở đó giống như từng tôn thần linh, trong con ngươi thoáng qua đủ loại dị tượng, ai cũng đang chờ đợi cổ chiến thuyền của Đại Du hạ xuống.

Người cầm đầu chính là Du Hoàng đương thời.

Phía sau hắn là rất nhiều đại thần hiện nay của Đại Du hoàng triều, thần sắc của tất cả mọi người đều ngưng trọng, nhìn về phía cổ chiến thuyền ở xa xa đang chậm rãi hạ xuống .

Bây giờ bọn hắn đều rất muốn biết, rốt cuộc tại giới kia đã xảy ra chuyện gì.

Bây giờ có lẽ người sống sót trên chiếc cổ trên chiến thuyền này có thể cáo tri cho tất cả mọi người biết đáp án.

“Phi Nhã ra mắt Phụ hoàng, ra mắt chư vị tiền bối.”

Chẳng mấy chốc thì cổ chiến thuyền rơi xuống đất, Du Phi Nhã dẫn một đám đại quân đi xuống trước tiên, trên khuôn mặt nhã nhặn mang theo một chút nặng nề.

“Trưởng công chúa Đại Du còn sống, xem ra hẳn là chúng ta có thể biết được chuyện xảy ra ở giới kia từ nàng.”

Ánh mắt của cường giả các tộc cũng đánh qua, nhìn chằm chằm vào Du Phi Nhã.

Nhất là mấy đạo thân ảnh khủng bố đứng ở cửa hoàng cung kia, trong đôi mắt càng hiện lên cảnh tượng tinh trầm nguyệt vẫn.

“Phi Nhã không cần đa lễ, ngươi có thể bình yên vô sự thật là khiến bản Hoàng thở phào trong lòng.”

“Rốt cuộc ở giới kia đã xảy ra chuyện gì. Ngươi nhanh kể tường tận mọi việc lại cho bọn ta, ngươi cũng không biết mấy ngày nay, vì chuyện này mà bản Hoàng thật sự đã lo lắng đến bạc đầu, không biết phải làm sao để cho chư vị đạo huynh một cái công đạo.”

Du Hoàng thấy Du Phi Nhã bình yên vô sự thì trong lòng thở phào một hơi, sau đó lộ ra nụ cười ôn hòa nói.

Hắn nhìn qua một lượt, trong số đại quân đi tới Kiếm Huyền đại thế giới lần này có không đến một phần mười trở về, có thể nhìn ra được trận chiến này khốc liệt cỡ nào.

Du Phi Nhã đã dự liệu được cảnh tượng này từ sớm, nghĩ tới giao phó của Cố Trường Ca, lại tiếp tục lộ ra thần sắc nặng nề nói: “Hồi bẩm phụ hoàng, kỳ thực sự xuất hiện của đại thế giới kia là một mồi nhử, mục đích chính là hấp dẫn tất cả chúng ta đi đến.”

“Chắc hẳn trừ ta ra, người của đạo thống còn lại cũng đều táng diệt ở đó.”

Hết chương 1725.
Bạn cần đăng nhập để bình luận