Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 864: Đối mặt với Cố Trường Ca, chỉ có một con đường chết

Chương 864: Đối mặt với Cố Trường Ca, chỉ có một con đường chết

"Giết!"

"Hôm nay san bằng Tử Phủ!"

"Giương uy danh của Trường Sinh Cố gia ta!"

Cổ chiến thuyền cổ phác mà nguy nga, nổ vang giữa bầu trời mà đi, phá tan chân trời, trực tiếp mạnh mẽ mở ra thông đạo không gian.

Loại tiên uy đó thật là quá mênh mông, làm cho người ta không dám tưởng tượng, áp chế linh hồn của vô số tu sĩ đều đang run rẩy, nhịn không được quỳ rạp xuống đất.

...

Hơn nữa, có tu sĩ hình như chú ý tới, trừ Chí Tôn ra, Trường Sinh Cố gia còn phái phái ra Đế Cảnh!

Đế Cảnh là tồn tại đã gần như là nhà vô địch trấn áp nội tình!

Bây giờ tiên cảnh thượng giới không hiện, Đế Cảnh sẽ đại biểu cho vô địch!

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người tê cả da đầu.

Sau đó, sau khi Trường Sinh Cố gia phái ra đại quân, ở một vùng đất xa xôi.

Chỗ cương vực của Thái Sơ Thần Giáo cũng bắt đầu có cổ chiến thuyền trùng sát mà đến, trùng điệp mang theo sát khí vô lượng, đánh trời cao rách tả tơi!

Ánh mắt cả thượng giới đều bởi vì một trận chiến này mà bị rung động.

Rất nhiều thế lực đạo thống, cũng ngay lập tức phái cường giả đi Tử Phủ, mặc dù không tham gia trong đó, nhưng cũng không muốn bỏ qua trận đại chiến khủng bố này.

Lúc này, Tử Phủ sao có thể ngăn cản?

Nhưng bởi vì duyên cớ này, Cố Trường Ca ở Huyền Vũ cổ quốc, ngược lại lộ ra rất nhàn nhã, rất nhiều Tu Sĩ đều tập trung lực chú ý lên Tử Phủ.

Hắn bên này, ngược lại ít đi rất nhiều chú ý người.

Cái này khiến Cố Trường Ca cảm thấy một chút mưu kế của hắn, có lẽ đều là nghĩ nhiều.

Hắn thậm chí đều không cần xuất thủ, chỉ với lực lượng này, Tử Phủ đã quá sức, còn muốn chống lại?

Đó căn bản chính là chuyện không thể nào.

Chỉ có điều, nếu như vậy thì hắn sẽ không còn cơ hội thí nghiệm đại quân đến từ Tiên Cổ đại lục kia.

Có vết xe đổ của Tử Phủ, sau này sẽ có đạo thống còn dám bị hắn tính toán như vậy?

Giờ phút này, trong đình viện, vài cây thúy trúc phát ra âm thanh sào sạt, lộ ra vẻ tao nhã nhưng có chút thanh u lịch sự.

Cố Trường Ca áo bào như tẩy, không nhiễm trần thế, Cơ Thanh Huyên ở bên cạnh mài mực cho hắn.

Mà hắn ngược lại đang hăng hái viết cái gì đó.

Đường Uyển mặc một thân bạch sắc sa y, khuôn mặt dịu dàng tú mỹ, không cần phấn trang điểm, thân hình thướt tha, có chút kính cẩn, bất an đứng ở trước mặt hắn.

Thật ra, trong lòng nàng cũng không bình tĩnh như nhìn từ bề ngoài.

Càng hiểu rõ thì nàng càng cảm giác được Cố Trường Ca khủng bố.

Trước đó, Đường Uyển đã tìm cổ tịch đọc, đã suy đoán Cố Trường Ca là người thừa kế ma công.

Bây giờ xem ra, chỉ sợ suy đoán này là thật.

Ngay khi thượng giới đang oanh động bởi vì hắn gây nên, ngay khi Tử Phủ rơi vào cục diện gần như bị rất nhiều đạo thống hủy diệt, hắn là người trong cuộc lại ở chỗ này nhàn nhã luyện chữ.

Điềm tĩnh, lạnh nhạt, lộ ra cảm giác siêu nhiên.

Chênh lệch lớn như vậy làm cho trong lòng Đường Uyển run rẩy, quả là hoảng sợ e ngại đến cực hạn.

"Tốt, chữ này thật là khó việt."

Lúc này, Cố Trường Ca mỉm cười, buông cây bút trong tay xuống.

"Chữ của công tử thật là đẹp."

Trong mắt đẹp của Cơ Thanh Huyên nổi lên dị sắc.

Một chữ "Giết" này vốn nên là tràn ngập túc sát kim qua thiết mã chi ý, nhưng tại dưới ngòi bút của Cố Trường Ca lại có một cỗ tiên khí thoát tục, giống như có thể bởi vì chữ này mà đình chiến.

Nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện chữ này ẩn chứa vô thượng áo nghĩa.

"Giết" chữ bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi trang giấy, sau đó hóa thành chiến thanh thiết huyết, sát phạt tất cả!

Cảnh giới này làm cho nàng vô cùng nàng thán phục.

"Ngươi nịnh hót như vậy."

Cố Trường Ca nghe vậy cười cười, lúc này mới nhìn về phía Đường Uyển sớm đã chờ hắn thật lâu.

"Tham kiến chủ nhân."

Giờ phút này, ở trước mặt Cố Trường Ca, Đường Uyển đã không còn dám quật cường cứng cỏi giống trước đó, cảm giác sợ hãi, bất an sâu sắc.

Bởi vì nàng lo lắng sau Tử Phủ, Đường gia sau lưng nàng sẽ trở thành Tử Phủ thứ hai, bước về phía tro bụi.

Mặc dù, bây giờ Tử Phủ còn chưa bị hủy diệt, nhưng dưới cái nhìn của nàng thì cũng không còn xa nữa.

Cho dù Sở Hạo là người tiếp quản chưởng giáo tương lai của Thái Thượng Động Thiên, đối mặt với Cố Trường Ca cũng chỉ có một con đường chết.

Không nói Cố Trường Ca ẩn giấu thực lực, chỉ với rất nhiều thủ đoạn bây giờ hắn thể hiện ra ngoài đã đủ làm người ta sợ hãi.

Trước lúc này, mặc dù Đường Uyển biết được Cố gia mạnh mẽ, nhưng chưa bao giờ từng nghĩ sẽ cường đại khủng bố đến loại trình độ này.

Bây giờ, thế cục cả giới đều bởi vì đại quân Trường Sinh Cố gia sai phái ra lần này mà biến hóa.

"Khoảng thời gian này, hình như Sở Hạo vẫn còn đang thương nghị dự định đối phó ta..."

"Trước đó, ta đã từng nói, nếu hắn không chủ động trêu chọc ta thì ta sẽ lười động thủ với hắn. Nghiền chết hắn đối với ta nhẹ nhõm hơn so với hủy diệt Tử Phủ rất nhiều."

Cố Trường Ca ngước mắt mỉm cười nhìn nàng một cái nói, mang theo ôn nhuận như ngọc làm cho người ta như được tắm gió xuân ấm áp.

Nghe vậy, sắc mặt Đường Uyển hơi tái, phía sau lưng sinh ra một luồng hơi lạnh, cũng không biết làm sao Cố Trường Ca biết được chuyện này.

Nhưng hắn nói vậy cũng không sai.

Khoảng thời gian này, Sở Hạo đúng là không nghe lọt tai lời nàng khuyên bảo.

Ngược lại vẫn đang tính toán đối phó Cố Trường Ca, cũng không hết hi vọng, muốn báo nỗi khuất nhục ngày đó.

Thanh âm của nàng không nhịn được phát run, có chút ức chế không nổi sợ hãi:

"Ta đã khuyên giải Sở Hạo, chủ nhân có thể cho ta một chút thời gian nữa hay không..."

Hết chương 864.
Bạn cần đăng nhập để bình luận