Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1360: Không thể nhịn

Chương 1360: Không thể nhịn

"Thật không ngờ Trường Ca thiếu chủ lại tự mình hạ chiến, xem ra tên Triệu Vân Trạch kia hôm nay khó thoát khỏi cái chết."

"Chỉ là một con kiến hôi thôi, còn chưa tới cảnh giới Thành Đạo giả, cuối cùng sẽ mục nát thành tro, không có gì ngoại lệ."

Rất nhiều Thành Đạo giả Thượng Giới ánh mắt khẽ động, cuối cùng lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.

Bọn hắn cũng không ngờ Cố Trường Ca sẽ đích thân động thủ.

Trong suy nghĩ của bọn hắn, dựa vào thân phận và địa vị hiện tại của Cố Trường Ca, hắn không cần phải như thế.

Nhưng mà sau đó mọi người nghĩ đến, hẳn là Cố Trường Ca muốn đích thân giải quyết người kia.

Triệu Vân Trạch đứng thẳng tắp như cây tùng, tràn đầy sức mạnh, oai hùng hơn người, từng tia thần hà lượn lờ xung quanh hắn, trên người có kiếm khí vang dội, trong tròng mắt huyễn hoá vô số kiếm ảnh.

Sắc mặt hắn có chút khó coi, cũng không ngờ Cố Trường Ca lại chủ động ước chiến, khiến hắn trở tay không kịp, hơn nữa còn vào thời điểm then chốt khi hai giới giao chiến.

Nếu hắn từ chối, như vậy không khác gì sự đả kích nặng nề vào sĩ khí của Bát Hoang Thập Vực.

Nhưng nếu như hắn tiếp chiến, như vậy hôm nay rất có thể sẽ chết thảm tại đây.

Hắn đã lĩnh giáo qua sự cường đại của Cố Trường Ca, đây không phải là người mà bây giờ hắn có thể địch lại.

"Vân Trạch thiếu chủ, nhất định không thể đồng ý!"

"Đúng vậy, Vân Trạch thiếu chủ, ngươi đừng xúc động, đối diện chính là Cố Trường Ca đó…."

Trông thấy tình cảnh này, giọng nói của đám lão giả phát run lên, muốn khuyên nhủ Triệu Vân Trạch đừng quá xúc động.

Lúc này không được hành động theo cảm tính, bằng không sẽ trúng kế của Cố Trường Ca.

Các cường giả còn lại, bao gồm thế hệ trẻ tuổi đứng ở trên tường thành, giờ phút này cũng sôi nổi lên tiếng khuyên giải, không muốn để cho Triệu Vân Trạch vô duyên vô cớ đi chịu chết.

Đó cũng không phải là lựa chọn sáng suốt.

"Đáng hận, nếu như cho ta thêm một trăm năm nữa, ta sẽ có cơ hội thành đạo, vậy thì cũng không cần sợ hắn như bây giờ."

Nghe những lời nói xung quanh, trên mặt Triệu Vân Trạch hiện lên một tia giãy dụa, hắn không cam lòng.

Thiên phú của hắn rất cường đại, đối với tu sĩ Bát Hoang Thập Vực mà nói, sáu ngàn vạn năm đã trở thành Chuẩn Đế cảnh Cửu Trọng Thiên, cách Niết Đạo cảnh chỉ kém một bước thì đây đã là tốc độ tu hành khó có thể tưởng tượng.

Rất nhiều tồn tại thiên phú dị bẩm ở tuổi này tối đa cũng chỉ tới Chí Tôn cảnh mà thôi, đáng tiếc chính là một bước này lại cách mấy chục vạn năm.

Cho đến hôm nay, khi hai giới giao chiến, trong lòng hắn mơ hồ có cảm giác hình như thời cơ đột phá của bản thân đã sắp tới.

Đáng tiếc, còn chưa đợi đến lúc đó thì Thượng Giới đại quân đã giết tới đây.

"Xem ra ngươi không dám à, bỏ đi, tại hạ còn tưởng rằng ngươi nhớ kỹ lời nói ngày đó."

"Thật là đáng tiếc, Bát Hoang Thập Vực lớn như vậy, bây giờ lại không có ai có thể đánh một trận với ta."

Cố Trường Ca mỉm cười nhìn cảnh tượng này, dường như có chút tiếc nuối mà thở dài.

Sau đó hắn phất ống tay áo, giữa thiên địa lập tức có tiên ý óng ánh rơi xuống, một cái kim sắc đại đạo hiện ở dưới chân hắn, như là muốn rời khỏi Thiên Lộc thành.

Nghe hắn nói như thế, trên mặt tất cả mọi người ở Bát Hoang Thập Vực đều hiện lên sự nghẹn khuất và phẫn nộ.

Đáng tiếc bọn hắn lại không thể nào phản bác, biết rằng đây là kế khích tướng của Cố Trường Ca, chính là muốn cho Triệu Vân Trạch tiến lên xuất chiến chịu chết.

Bọn hắn đương nhiên không thể để Cố Trường Ca được toại nguyện.

Bây giờ Bát Hoang Thập Vực đúng thật là không ai nguyện ý đi giao chiến với Cố Trường Ca, dù sao rõ ràng là hành động đi chịu chết, không có ai sẽ ngu ngốc tới vậy.

"Chậm đã!"

Nhưng mà đúng vào lúc này, giọng nói của Triệu Vân Trạch lại đột nhiên vang lên, sự giãy dụa trên mặt đã biến mất, trở nên hoàn toàn bình tĩnh.

Hắn nhìn chằm chằm bóng dáng của Cố Trường Ca, bàn tay nắm chặt lại buông ra, dường như đã nghĩ thông suốt.

Nếu là tránh chiến, chỉ sợ sau ngày hôm nay, hắn sẽ không cách nào đột phá cửa cuối cùng.

Rất hiển nhiên, Cố Trường Ca cũng biết chuyện này cho nên mới cố ý nói những lời đả kích đạo tâm của hắn.

"Ồ, xem ra ngươi rất dũng cảm nha."

Cố Trường Ca nghe vậy, dường như có chút kinh ngạc dừng chân lại.

Nhưng mà giọng điệu vẫn tùy ý như trước, thái độ không để trong lòng kia ở trong mắt đám người Bát Hoang Thập Vực thì hắn chính là kẻ cao cao tại thượng.

Hắn đương nhiên biết Triệu Vân Trạch sẽ không nhịn được, hơn nữa còn là trước mặt hàng trăm triệu sinh linh của hai giới.

Đối với đạo tâm mà nói, loại phương thức không chiến mà tránh này tuyệt đối là đả kích nặng nề.

"Vân Trạch thiếu chủ, không được!"

"Nếu bây giờ ngươi tiến lên vậy chẳng khác gì chịu chết, mạng của ngươi không chỉ là của riêng một mình ngươi "

Nghe thấy lời nói của Triệu Vân Trạch, đám người Bát Hoang Thập Vực biến sắc, mấy vị Thành Đạo giả cũng khiếp sợ không thôi, không ngờ Triệu Vân Trạch lại ứng chiến.

Chẳng lẽ hắn không sợ chết sao?

Sắc mặt của vô số cường giả cực kỳ khó coi, không khỏi khuyên bảo hắn.

Hơn nữa sĩ khí đang hạ thấp, bọn hắn nhất định phải nghĩ biện pháp ngăn cản, mà không phải tự dưng để cho người khác tiếp tục tiến lên chịu chết.

Hết chương 1360.
Bạn cần đăng nhập để bình luận