Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1254: Nhập ma

Chương 1254: Nhập ma

“Thật là làm cho ta bất ngờ.”

“Nhưng cứ kiên trì một cách vô nghĩa thì có ý nghĩa gì chứ?”

Sắc mặt của Cố Trường Ca rất lạnh lùng và bình tĩnh, hắn lắc đầu, bàn tay của hắn lại nâng lên một lần nữa.

Mà lần này, hắn không sử dụng thủ đoạn khác, nhưng trong lòng bàn tay có thần quang rực rỡ, hóa thành một thần kính sáng long lanh.

Thần kính này nhanh chóng phóng to ra, cuối cùng phản chiếu hình ảnh trong hư không.

“Cái gì?”

Khoảnh khắc nhìn thấy hình ảnh trong đó, Thiên Lộc Huyền Nữ biến sắc.

Ngay lúc tâm trạng của nàng đang dao động, tất cả ma khí ở nơi đây mãnh liệt cuốn đến.

Cuối cùng thì Thiên Lộc Huyền Nữ không nhịn được nữa phun ra một ngụm máu tươi, áo trắng bị nhuộm đỏ, phật ảnh xuất hiện sau lưng nàng cũng nổ tung từng khúc, hóa thành bột mịn.

Cơ thể nàng khẽ run rẩy, khí đen ngày càng nồng đậm, bao phủ cả khuôn mặt, khuôn mặt nàng đen sì như thể bị trúng độc.

Nhưng nếu nhìn kĩ lại thì có thể nhìn thấy một luồng hắc khí đang chạy quanh người nàng.

Hiện tại, thậm chí nàng còn không thể thấy rõ cảnh tượng trước mắt mình, tất cả mọi thứ đều trở nên vô cùng mơ hồ.

“Ngươi.”

Trên khuôn mặt vẫn luôn bình thản không gợn sóng của nàng đã không giấu được vẻ tức giận, nàng nhìn chằm chằm vào Cố Trường Ca.

“Thế nào, đây không phải là diễn biến bình thường sao?”

Nam tử đó không nhịn được cười thành tiếng, nhưng ánh mắt hắn vẫn rất lạnh lùng.

“Ngươi đúng là hèn hạ!”

Ánh mặt băng lãnh của Thiên Lộc Huyền Nữ rất tức giận.

Hình ảng trước mắt chính là đám người Lâm Vũ, Lục La mà nàng đã mất rất nhiều khí lực mới cứu được.

Nhưng bây giờ tình trạng của đám người Lâm Vũ cũng không tốt, có người bị thương, có người đã chết.

Đặc biệt là Lâm Vũ, thương thế vô cùng nghiêm trọng, trước người còn có một vết thương gần như bị xé toạc.

Khuôn mặt của hắn đau khổ, khiếp sợ, phẫn nộ, không dám tin.

Lục La, người mà nàng đã phí hết tâm tư để cứu, bây giờ, đã là một nữ tử khác có khuôn mặt xa lạ.

Nàng ta đang nở một nụ cười lạnh lùng, trong tay cầm trường kiếm đâm xuyên qua cơ thể của Lâm Vũ.

Làm sao Thiên Lộc Huyền Vũ lại nghĩ không ra, lúc ấy, Lục La mà nàng cứu chỉ là đồ giả mạo mà thôi.

Lục La thật sự, Cố Trường Ca đã không đưa ra ngoài, có chết thật hay không cũng không thể nào biết được.

Nàng không ngờ hắn lại âm hiểm hèn hạ như thế, lúc cứu nàng ấy, nàng hoàn toàn không nghĩ tới những điều này.

Cho dù có nghi ngờ mà nói, đoán chừng cũng rất khó phát hiện ra điều gì khác thường.

Nhìn vào thủ đoạn của nam tử này, hắn chắc chắn sẽ khiến cho nàng không thể phát hiện ra điều khác thường.

Kết quả là, mọi cố gắng của nàng đều uổng phí, không những không giết được Cố Trường Ca mà còn làm cho bản thân và đám người Lâm Vũ gặp nguy hiểm.

“Ngươi nói ngươi như thế vậy, làm sao đấu được với ta?”

Cố Trường Ca thản nhiên nói, nhưng lúc này, hắn lại giống như đang dẫn động hàng vạn ma ảnh trong thiên địa, chúng cùng nhau phóng về phía Thiên Lộc Huyền Nữ.

Trong lúc mơ hồ, nàng như nhìn thấy được cảnh tượng Địa ngục kinh khủng.

Quần ma loạn vật, thiên ma tàn sát bừa bãi, khắp nơi đều là cảnh hoang tàn.

Thiên Lộc thành cổ kính từng phồn hoa đã biến thành một nơi hoang phế, khắp nơi đều là tử thi, khắp nơi đều bốc cháy, tường thành đổ vỡ, lầu các thành tro tàn.

Đệ tử của nàng chết thảm ở vũng máu trước mặt, trên người dày đặc những vết thương, đã chết từ lâu.

Đại quân giết tới, Bát Hoang thập vực thất thủ, chiến hỏa vô tận ập đến.

Cổ thành đã từng được bảo vệ, đất đai, sinh linh đều biến thành tro tàn trong trận chiến ấy, tất cả trở thành đống đổ nát.

Thậm chí nàng còn thấy nàng đã mở ra kết giới của Thiên Lộc thành bằng chính đôi tay của mình, chôn vùi Thiên Lộc thành.

Đây chính là cảnh tượng mà nàng không muốn nhìn thấy nhất trong lòng.

Mặc dù nội tâm đã nói cho nàng biết, tất cả đều chỉ là ảo ảnh và nó không xảy ra trong thực tế.

Nhưng nàng vẫn hối hận và đau đớn.

Như thể nàng đã dự đoán được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.

“Không thể nào.”

“Đây đều là giả, hiện tại ta vẫn còn bị mắc kẹt bên trong Vạn Hóa Ma Vực.”

“Đây chủ là thủ đoạn của ngươi mà thôi.”

Thiên Lộc Huyền Nữ lắc đầu, nàng giống như đang tự nói với chính mình chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng trên khuôn mặt của nàng đều là khí đen, ánh sáng trên người cũng đang dần dần ảm đạm, luồng khí kia quấn quanh, cuối cùng chậm rãi yên ắng.

“Thật thật giả giả, giả giả thật thật, sao ngươi có thể khẳng định cảnh tượng hiện tại ngươi nhìn thấy không phải là một góc của tương lai chứ?”

“Cái mà ngươi gọi là đạo tâm thật ra chỉ là một nhược điểm mà thôi.”

Ánh mắt của Cố Trường Ca vẫn rất lạnh lùng, hắn chỉ hạ xuống một chưởng, đế văn quanh người Thiên Lộc Huyền Nữ, Phật ảnh, Thiền ảnh vỡ ra từng khúc rồi nhanh chóng sụp đổ.

Không biết có bao nhiêu sương mù màu xám khắp thiên địa đang vây quanh nàng, chúng như hóa thành một cái kén màu đen to lớn.

Một luồng quy tắc rủ xuống, đại đạo ầm ầm, thanh thế kinh người, ma khí màu đen tràn ngập mọi nơi.

Thiên Lộc Huyền Nữ ngơ ngác ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng từ mơ hồ dần dần trở nên thanh tỉnh.

Tuy nhiên, từng đóa hoa sen màu vàng phía sau lưng nàng đột nhiên biến thành một màu đen kịt, tà khí lành lạnh.

Ma khí thấu xương!

Chỉ có điều nó không giống với đạo tâm của chủng ma, đây là đạo tâm của nàng đã nhập ma.

Tuy cả hai có kém một chút nhưng lại hoàn toàn khác biệt, bởi vì đạo tâm chủng ma là do ngoại vật gây ra và có thể khống chế người khác.

Mà đạo tâm nhập ma là do tự bản thân nhập ma, càng lấn sâu thì toàn bộ hành động của bản thân đều dựa vào sở niệm.

Hết chương 1254.
Bạn cần đăng nhập để bình luận