Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 967: Phê thê giao đấu

Chương 967: Phê thê giao đấu

Sau khi trở lại Thần Khư môn, Cố Trường Ca nhanh chóng cho tất cả mọi người lui ra, chỉ còn Nguyệt Minh Không ở bên cạnh, ánh mắt nàng có vài phần hiếu kì.

Giang Thần làm đệ tử tạp dịch, đột ngột biến mất không một tiếng động, đối với toàn bộ Thần Khư môn mà nói thì đó chỉ là việc nhỏ như một hạt bụi rơi vào trong nước, thậm chí không tạo được cả một gợn sóng, căn bản sẽ không có ai chú ý.

Coi như Thần Khư môn chưởng môn phát hiện được có đệ tử biến mất thì cũng không dám hỏi quá nhiều, dù sao bây giờ chính là thời điểm then chốt.

Ngoại trừ huynh muội Cơ gia thì trong Thần Khư môn còn có Cố Trường Ca, miếu nhỏ sao có thể chứa được vị Phật lớn đến thế, mỗi một ngày đều là nơm nớp lo sợ.

"Thật sự đã lấy được Chưởng Thiên Tháp rồi à?"

Trong điện đã không còn người ngoài, lúc này Nguyệt Minh Không mới hỏi ra nghi nghi nàng đã nghi ngờ trước đó.

Không có câu trả lời chuẩn xác từ Cố Trường Ca thì nàng vẫn khó mà yên tâm.

"Lấy được, rất thuận lợi, cũng không gặp phải phiền phức ngoài dự đoán."

Cố Trường Ca cười nói, sau đó giơ tay lên.

Ngay sau đó, Chưởng Thiên Tháp đã thu nhỏ vô số lần lập tức hiện lên ở giữa hư không, kim quang bành trướng, buông xuống Hỗn Độn sương mù.

Nó tổng cộng có chín tầng, giống như được rèn đúc từ bất hủ tiên kim, có một cỗ dao động huyền diệu đang lưu chuyển, dường như có thể trấn áp chư thiên lục đạo.

Lời đồn không giả, Chưởng Thiên Tháp đúng là có được uy lực trấn thế, dưới thần uy to lớn này, bất kỳ yêu ma quỷ quái gì đều phải tan thành mây khói.

Nguyệt Minh Không nhìn thoáng qua, gật đầu, không hỏi gì nữa.

Kể từ đó, chuyến đi lần này của bọn hắn thời điểm là kết thúc hoàn mỹ.

Chẳng qua trước đó thì nàng cũng không làm được gì, chỉ cùng đi với Cố Trường Ca tới đây, sau đó nhìn hắn lấy được Chưởng Thiên Tháp một cách dễ dàng.

Không thể không nói, đối với người có tính cách cường thế như nàng, ít nhiều gì vẫn cảm thấy có chút thất bại.

"Sao thế? Vi phu nhẹ nhàng lấy được Chưởng Thiên Tháp mà sao trông ngươi lại có vẻ không vui?"

Thấy nàng lộ ra vẻ mặt như vậy, Cố Trường Ca khẽ cười, không khỏi giở giọng trêu ghẹo, "Đây cũng không phải là tính cách của ngươi."

Nguyệt Minh Không liếc Cố Trường Ca một cái, giọng nói thanh lãnh bình tĩnh, "Ta đang nghĩ tại sao mình lại phế vật như vậy, cái gì cũng không giúp được."

Cố Trường Ca có chút bất ngờ khi thấy nàng thản nhiên nói như vậy.

Thật ra nếu không có Nguyệt Minh Không thì hắn còn phải phí rất nhiều công sức mới tìm được nơi Chưởng Thiên Tháp xuất thế.

Ngoài ra, Chưởng Thiên Kính và Chưởng Thiên Tỳ đều là do Nguyệt Minh Không tìm được sau đó đưa cho hắn.

Tìm một món Chưởng Thiên Khí đã rất khó khăn rồi, chớ nói chi là hai món Chưởng Thiên Khí.

Mặc dù Nguyệt Minh Không là người trọng sinh, nhưng vì tìm được hai món Chưởng Thiên Khí này thì nàng đã phải hao tốn rất nhiều đại giới và tinh lực.

"Nếu như ngươi là phế vật, vậy thì mọi người trên thế gian này còn không bằng cả phế vật."

Nghĩ tới đây, Cố Trường Ca nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, nở nụ cười ôn nhu, "Hơn nữa ngươi còn nói sai một câu, ngươi cũng không phải là không giúp được ta cái gì."

"Ta giúp ngươi cái gì chứ?"

Nguyệt Minh Không nhìn chăm chú vào Cố Trường Ca, nghe đối phương nói như vậy, khóe miệng nàng vô thức cong lên, tâm trạng không tệ.

"Đương nhiên là làm ấm giường giúp ta rồi." Cố Trường Ca cười nói.

Nụ cười trên mặt Nguyệt Minh Không cứng đờ, nàng liếc xéo Cố Trường Ca một cái, dung nhan như hoa như ngọc lập tức đỏ lên, ngay sau đó thân ảnh nàng tránh thoát vòng tay của Cố Trường Ca, hóa thành cầu vồng, vọt thẳng ra bầu trời bên ngoài.

"Thôi được rồi, nếu Minh Không không nguyện ý, vậy thì vi phu chỉ có thể đi tìm nữ tử khác."

Cố Trường Ca thu hồi Chưởng Thiên Tháp, không nhanh không chậm đi ra ngoài điện, nụ cười vẫn giữ y nguyên trên mặt, không chút giảm xuống, "Dù sao chỉ cần ta ngoắc tay một, chỉ sợ là nữ tử muốn ấm giường cho ta sẽ xếp từ đây tới Chân Tiên thư viện."

"Ngươi dám!"

Nguyệt Minh Không nhíu mày thật chặt, mặc dù thân ảnh xuất hiện trên không trung nhưng mà vẫn chưa đi xa.

Nghe Cố Trường Ca nói như thế, vẻ mặt nàng lập tức trở nên lạnh lùng như băng, sát khí lẫm liệt.

Ầm ầm!

Trong lòng Nguyệt Minh Khôn càng nghĩ càng giận.

Nàng vỗ một chưởng thật mạnh xuống dưới, bàn tay trắng như ngọc tựa như ánh trăng hội tụ mà thành, trong sáng mỹ lệ, cường thế mà phách tuyệt, có một loại phong thái vô song tuyệt thế từ trên không trung trấn lạc xuống.

Cố Trường Ca mỉm cười, bước ra một bước, biến mất ở ngoài điện.

Hắn vô cùng nhẹ nhàng né tránh một chưởng này, cung điện sau lưng lại sụp đổ thành tro trong tiếng ầm vang và ánh sáng chói mắt.

Trừ cái đó ra, ngay cả đỉnh núi mà hắn đang đứng cũng bị một chưởng của Nguyệt Minh Không gọt một nửa, đứt ngay giữa, khói bụi ngập trời.

Nửa đêm nửa hôm bỗng nhiên truyền ra thanh thế lớn như vậy, nháy mắt kinh động tất cả mọi người trong Thần Khư môn.

Một đám trưởng lão và đệ tử đứng từ xa nhìn cảnh tượng này, ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm, thần hồn run lẩy bẩy.

Huynh muội Cơ gia cũng chạy đến nhìn xem, sau đó hai mắt trừng to, rất kinh ngạc.

Vừa rồi bọn hắn còn tưởng rằng là có ai bị đột kích, hoàn toàn không ngờ là Cố Trường Ca và Nguyệt Minh Không đang giận dỗi nhau.

Trước đó, Nguyệt Minh Không chưa từng ra tay cho nên hai huynh muội không rõ ràng thực lực của nàng, hiện tại được thấy một lần, sự chấn động trong lòng còn mạnh hơn gấp mấy lần những gì bọn hắn đã tưởng tượng.

Trái lại với mọi người, các tùy tùng của Cố Trường Ca và Nguyệt Minh Không đều rất là bình tĩnh, hiển nhiên thường xuyên nhìn thấy loại cảnh tượng này.

"Đây chính là cách mà hai người đó ở chung à?"

Cơ Sơ Nguyệt âm thầm nghĩ ngợi, có chút hâm mộ mà ngay cả nàng cũng nói không rõ.

Nhưng có lẽ trong thế hệ trẻ tuổi cũng chỉ có một mình Cố Trường Ca trấn áp được Nguyệt Minh Không, nếu các thiên kiêu tuổi trẻ còn lại phải đối mặt với một chưởng này, thời điểm không chết thì cũng tàn phế.

Sau cho dù làm rõ ràng nguyên nhân là gì, mọi người nhanh chóng ai đi đường nấy, không dám quan sát, ai cũng biết không nên tò mò loại chuyện này.

Hết chương 967.
Bạn cần đăng nhập để bình luận