Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 886: Mâu thuẫn nội bộ

Chương 886: Mâu thuẫn nội bộ

Tiêu Nhược Âm đã theo bản năng xem Cố Trường Ca thành một người đáng tin.

Thân ở thế giới thần bí, màu sắc sặc sỡ này, không chỗ nương tựa, đột nhiên gặp phải quý nhân như Cố Trường Ca, theo bản năng nàng muốn nắm chặt.

Cố Trường Ca mỉm cười nói: "Đương nhiên có thể thấy được. Ta nhìn ngươi đã không thể chờ đợi được nữa, không bằng bây giờ truyền cho ngươi một đoạn bí quyết tu hành đi."

"Có thật không?" Trong mắt Tiêu Nhược Âm hiện lên ngạc nhiên mừng rỡ nói: "Cám ơn Cố công tử."

Dưới cái nhìn của nàng, những thứ bí quyết tu hành này, chắc hẳn rất bí ẩn, thuộc về bí mật bất truyền.

"Dĩ nhiên là thật." Cố Trường Ca vừa nói, vừa đâm nhẹ mi tâm nàng.

Trong thoáng chốc, đầu tiên Tiêu Nhược Âm thấy bí quyết tu hành phức tạp, vô cùng cổ xưa, ở trước mắt nàng từ từ mở ra, mỗi một chữ cũng giống như sao trời tỏa ra ánh sáng rực rỡ, vô cùng sáng chói.

"Đây chính là bí quyết tu hành sao?" Nàng không nhịn được thì thào hỏi, trong lòng hiện lên một loại cảm giác quen thuộc.

Tựa như trước đây thật lâu, nàng cũng từng được cảm nhận loại cảm giác này.

Sau đó, thấy Tiêu Nhược Âm hiểu xong.

Nụ cười của Cố Trường Ca có chút thâm sâu, lúc này mới mang nàng đi về phía địa lao, dựa theo như lời trước đó, thả bạn bè của nàng ra.

Bản bí quyết tu hành này, tất nhiên sẽ không đơn giản như vậy, đến sau này, Tiêu Nhược Âm sẽ hiểu.

Ngay tại lúc đó, trong địa lao mờ tối, Giang Thần ung dung tỉnh lại, nhưng thân thể giống như bị đá lớn nghiền ép, mỗi một tế bào, mỗi một tấc máu thịt, mỗi một nội tạng giống như bị bể tan tành.

Trận đau đớn này làm cho hắn không nhịn được hút hơi lạnh, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng.

"A thần ngươi thế nào, không có sao chứ?"

Ngưu Điền bên cạnh thấy hắn tỉnh lại, mặt đầy ân cần hỏi han.

"Ta không có sao, chỉ là cơ thể có hơi đau, đúng rồi Nhược Âm đâu? Có phải nàng xảy ra chuyện hay không?"

Giang Thần nghe vậy lắc đầu nói.

Tuy nhiên rất nhanh, hắn phản ứng kịp, ngẩng đầu nhìn xung quanh, ở trong địa lao tìm kiếm bóng người Tiêu Nhược Âm, tuy nhiên trừ đám bạn của hắn, cũng không có bóng dáng nàng.

Lập tức, trong lòng hắn lộp bộp một tiếng, loại cảm giác bất an, lo âu càng thêm nồng nặc.

"Nhược Âm bị mang đi, cho tới bây giờ vẫn chưa quay về, bất quá người hiền như Nhược Âm sẽ gặp may mắn, hẳn sẽ không có chuyện gì, ngươi cũng không cần quá lo lắng cho nàng." Ngưu Điền an ủi.

Giang Thần trầm mặc, trong mắt thoáng qua bất an và tức giận.

Nhưng cuối cùng vẫn áp chế xuống, cuối cùng hắn vẫn không thể quên được loại cảm giác làm cho người muốn nghẹt thở lúc ấy, cảm giác sợ hãi khi đối mặt với cái chết.

"Ta hôn mê bao lâu rồi?" Giang Thần lại hỏi.

"Khoảng nửa ngày." Ngưu Điền đáp.

"Nửa ngày." Giang Thần nỉ non hai chữ, trong mắt thoáng qua thương tiếc, nghe nói sau khi hắn hôn mê, Tiêu Nhược Âm bị mang đi, đã qua nửa ngày.

Trong nửa ngày này, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì chứ? Nàng là nữ tử yếu đuối, nếu như gặp phải nguy hiểm gì, kêu trời trời không biết, gọi đất đất chẳng hay, khi đó nên làm gì?

"Giang Thần ngươi cũng đừng lo lắng Tiêu Nhược Âm, người ta rõ ràng đã sớm biết chuyện sẽ xuyên qua này, còn nghe hiểu được ngôn ngữ thế giới này. Nhưng nàng không nói nhiều với chúng ta, nói không chừng bị người ta mang đi, là rời khỏi nơi này, lúc đó, dáng vẻ kia chẳng qua giả bộ cho chúng ta nhìn mà thôi."

Lúc này, một vị nữ tử lên tiếng, mặc trang phục thời thượng, trên mặt còn lớp phấn trang điểm tinh xảo.

Nhưng bởi vì thời gian bị nhốt khá lâu, có vẻ hơi chật vật, nhưng vẫn như cũ nhìn ra được, khuôn mặt tương đối đẹp.

Nàng tên là Vương Ngưng, cũng là bạn học của đám người Giang Thần, Ngưu Điền.

Nhưng nàng và Tiêu Nhược Âm không hợp nhau, bởi vì nguyên nhân dung mạo không tệ, ở trong trường học được người gọi là Vương nữ thần, có chó liếm không ít.

Tuy nhiên, nàng có tình ý với Giang Thần, nhưng Giang Thần chỉ chung tình với Tiêu Nhược Âm, cho nên đối đầu gay gắt khắp nơi với Tiêu Nhược Âm.

Mặc dù lời của nàng mang theo một chút quỷ quái, nhưng cũng nói lên tiếng lòng của không ít người, tất cả trầm mặc xuống.

Dẫu sao trước lúc này, Tiêu Nhược Âm căn bản không có nói tới chuyện mình sẽ tới thế giới này với bọn họ, hơn nữa, lần khảo cổ này cũng là Tiêu Nhược Âm chủ động mời bọn họ.

"Vương Ngưng ngươi đừng nói như vậy, Nhược Âm làm như vậy nhất định có nỗi khổ, mọi người đều là bạn học, ngươi nói xấu ở sau lưng nàng như vậy, có hơi quá đáng không?"

Nghe vậy, Giang Thần nhíu mày một cái, trong lòng không vui.

"Ta nói xấu gì đâu? Ta nói những lời này chẳng lẽ sai sao? Bây giờ, Tiêu Nhược Âm nàng bị nam tử mặc đạo bào trắng kia coi trọng, đã rời khỏi nơi quỷ quái này, ăn ngon uống say, nơi nào còn quan tâm đến chúng ta?"

"Giang Thần ngươi che chở Tiêu Nhược Âm làm gì, người ta căn bản là không có coi ngươi ra gì, ngươi có tin hay không Tiêu nữ thần cao lãnh không thể khinh nhờn trong mắt ngươi đang phụng bồi nam tử mặc đạo bào trắng kia, ai biết bọn họ đang làm những chuyện gì..."

Không thể không nói, những lời này của Vương Ngưng rất ác độc, rất không khách khí, đâm thẳng vào tim gan.

Không chỉ làm cho sắc mặt của Giang Thần thay đổi, ngay cả đám người Ngưu Điền, sắc mặt cũng thay đổi, không nghĩ tới Vương Ngưng sẽ nói ra những lời này.

Nhưng ngẫm nghĩ lại cũng đúng, đều đã đến thời khắc ngay cả có thể sống đến ngày thứ hai hay không còn chưa biết!

Lúc này, ai còn cố kỵ những lời này chứ? Trực tiếp xé rách mặt.

Những lời này của nàng làm cho mọi người trầm mặc xuống, Tiêu Nhược Âm sống chết không biết, bọn họ không giống như vậy sao?

Hết chương 886.
Bạn cần đăng nhập để bình luận