Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2114: Man Thần Tông

Chương 2114: Man Thần Tông

Là một thiên tài có thiên phú cực mạnh của bộ lạc.

Từ nhỏ A Man đã được gửi gắm rất nhiều kỳ vọng, hi vọng nàng có thể dẫn dắt tộc nhân và cả Man tộc vực dậy trong tương lai, dựng lại sự huy hoàng trong quá khứ của Man tộc.

Mà A Man cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, nàng tiến vào Man Thần tông bằng chính sự nỗ lực và thiên phú của mình, hơn nữa còn trở thành một vị đệ tử nội môn của Man Thần tông.

Cho dù ở trong Man Thần tông thiên tài như mây thì nàng cũng không trở nên tầm thường, không hề kém hơn so với những thiên kiêu kia.

Trong rất nhiều gian phong từ nhỏ tới trung thì nàng lấy được số hạng không tệ. Hiện tại mục tiêu của nàng là đạt được vị trí trước hạng ba.

Bởi vì phần thưởng của hạng nhất là là Tồn Dương Hoa tám vạn năm, đó là một loại thiên tài địa bảo vô cùng hiếm có sinh ra tại miệng núi lửa vô cùng nguy hiểm, trong đó ẩn chứa cực dương chi lực, chỉ có tu sĩ cực kỳ mạnh mẽ mới có thể hái nó.

Trong ngày thường hoàn toàn không thể nhìn thấy nó.

A Man cần có được gốc Tồn Dương Hoa tám vạn năm này kết hợp với tâm pháp Hợp Húc Âm để hỗ trợ nàng đột phá tầng thứ tư của Man Thần quyết.

Man Thần quyết chính là một loại công pháp vô cùng mạnh mẽ được lưu truyền lại qua nhiều thế hệ của bộ lạc, có thể nối liền với lực Man thần trong thiên địa. Sau khi tu hành đến tầng thứ chín thậm chí có thể ngưng tụ chân thân Man thần, trở thành Man thần.

Nhưng đã không có ai có thể trở thành Man thần trong mấy chục ngàn năm nay.

Cho dù là phụ thân của A Man, tộc trưởng của bộ lạc cũng chỉ mới tu hành đến tầng thứ sáu, khó có thể tiến thêm. Cả đời này không còn hi vọng tiến tới tầng tiếp theo.

Từ khi còn nhỏ tuổi A Man đã đột phá tầng thứ ba, hiện tại nàng lại có hi vọng đột phá tới tầng thứ tư, nàng là người tu hành nhanh nhất trong bộ lạc suốt mấy chục ngàn năm qua.

Cho nên hi vọng của mọi người trong bộ lạc đều được gửi gắm trên người nàng.

“Ta nhất định phải đột phá tới tầng thứ sáu trước hai mươi tuổi để bảo toàn bộ lạc, nếu không phụ thân khó mà yên tâm đi tìm kiếm con đường trở thành Man thần được…”

“Dù sớm hay muộn thì bộ lạc cũng sẽ bị nhưng thế lực khác thâu tóm.”

Tộc nhân phải chịu sự nô dịch áp bức… Thiếu nữ tên A Man nhẹ giọng lẩm bẩm, trong ánh mắt tràn ngập sự kiên định.

Dựa theo truyền thống của Man tộc, nếu tộc trưởng không thể đột phá tầng thứ bảy của Man Thần Quyết trước khi đạt tới năm mươi tuổi có nghĩa là cả đời này sẽ không còn hi vọng đột phá nữa.

Trong cuộc sống về sau của hắn, huyết khí sẽ dần dần khô kiệt, từ thịnh đến suy, cảnh giới tu vi cũng sẽ từ từ thụt lùi.

Cho nên có rất nhiều tộc trưởng của các bộ lạc Man tộc sẽ bước lên con đường tìm cách trở thành Man thần vào một độ tuổi nào đó. Phụ thân của A Man cũng không ngoại lệ, năm nay hắn đã đến tuổi bốn mươi sáu rồi.

Dựa theo quy củ và truyền thống của bộ lạc, sau bốn năm nữa hắn sẽ ròi khỏi bộ lạc tìm đường trở thành Man thần, tìm kiếm hy vọng cho rất nhiều tộc nhân của Man tộc.

“Cho nên ta phải trở thành đệ tử chân truyền của Man Thần tông trước ngày đó. Bởi vì trong Tàng Kinh các có ghi chép lại rất nhiều kinh văn của Man tộc trước kia. Có lẽ trong đó sẽ có giải thích về lí do Man thần biến mất…”

“Ta nhất định phải hiểu được chuyện này.”

“Hơn nữa tuổi của A Công đã lớn, ta còn cần phải tìm được Vọng Thần Thảo giúp người giải quyết bệnh tật trong người và tăng tuổi thọ.”

Thiếu nữ A Man nghĩ đến đây, không khỏi nắm chặt đôi tay nhỏ bé, nàng cảm thấy thời gian của mình rất gấp gáp.

Trong khoảng thời gian nàng bái nhập Man Thần tông này, tuy rằng nàng đã tu hành khắc khổ, không muốn rước lấy phiền phức nhưng đôi khi mọi chuyện vẫn không giống như mong muốn của nàng. Nàng bị một vài vị đệ tử nội môn soi mói liên tục. Một là vì thân phận công chúa Man tộc của nàng, hai là do gương mặt nàng. Một đứa con của một vị phong chủ trong Man Thần tông nhìn trúng nàng, vẫn luôn nghĩ mọi cách để theo đuổi nàng.

Chính việc này đã dẫn đến sự không hài lòng từ vị thanh mai trúc mã của người kia.

Mấy ngày nay nàng đã tới cửa gây nhiễu loạn nhiều lần, nếu không phải có vị sư phụ hiện tại của nàng ra mặt thì e rằng khó mà giải quyết việc này dễ dàng như thế.

Nhưng sáng sớm ngày hôm nay sư tôn của nàng lại bận luyện chế đan dược mà hắn lại bị thiếu một dược liệu vô cùng quan trọng trong đơn thuốc nên phải bất đắc dĩ rời khỏi núi đi ra ngoại giới. Bây giờ chỉ còn một mình nàng, một vị đệ tử ở lại trong ngọn núi rộng lớn này.

Hơn nữa, do thường ngày sư phụ nàng rất khiêm tốn, ít khi thu đệ tử khiến không ít vị phong chủ khác kín đáo phê bình.

Bọn hắn cảm thấy chỉ một mình sư phụ nàng lại được chiếm cứ cả ngọn núi rộng lớn như vậy và rất nhiều tài nguyên là không thích hợp.

“Hi vọng mấy hôm nay vị Tống Tình Nhi kia không tới gây chuyện phiền phức với mình. Nếu không lỡ như nàng mời một vị phong chủ đến…”

A Man sinh sống ở Man tộc từ nhỏ, chém giết trong trong rừng sâu hoang vắng, đương nhiên không phải người nhân từ thích nhẹ tay, cũng chẳng phải bông hoa nhỏ trong nhà kính.

Kẻ tên Tống Tình Nhi kia đã khiêu khích và nhục mạ nàng tới bốn lần, cho dù là tượng đất cũng phải tức giận. Nhưng ngay khoảnh khắc A Man đang nghĩ ngợi, ở ngoài sân đột nhiên truyền tới tiếng ồn ào và tiếng đập phá đồ vật. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trầm xuống, khẽ nhíu mày rồi nhanh chóng đẩy cửa bước ra ngoài.

Hết chương 2114.
Bạn cần đăng nhập để bình luận