Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1878: Có lẽ là vì quá nhớ hắn

Chương 1878: Có lẽ là vì quá nhớ hắn

“Đây… chẳng lẽ là Vọng Nguyệt Tiên Thú trong truyền thuyết?”

“Chẳng phải nó đã sớm diệt tuyệt sao? Vì sao bên trong Tuyệt Âm Thiên lại xuất hiện tung tích của nó?”

Thật lâu sau Giang Sở Sở mới lấy lại tinh thần từ trong trạng thái toàn thân lạnh lẽo, tựa như khó có thể tin nổi.

Nàng chỉ từng thấy trong điển tịch của Nhân Tổ Điện ghi chép về loại Tiên thú đáng sợ này.

Nó có thể thôn thiên nạp địa, gần như là không gì không làm được.

Thậm chí còn có lời đồn, trong bụng của Vọng Nguyệt Tiên Thú còn dựng dục ra vũ trụ.

Cự thú dữ tợn vô biên trước mắt làm cho người ta sợ hãi run rẩy tựa như một đầu Vọng Nguyệt Tiên Thú bị Tuyệt Âm vụ khí ăn mòn.

Lai lịch của nó không thể truy tìm, khó có thể tưởng tượng.

Trong mắt Giang Sở Sở, càng giống như thời điểm cổ lão táng nhập Tuyệt Âm Thiên, sau đó không biết vì sao lại thức tỉnh thai nghén ra.

Thậm chí nàng còn có cảm giác một khi đầu Vọng Nguyệt Tiên Thú bị Tuyệt Âm vụ khí ăn mòn này xâm nhập vào thượng giới thì sẽ nhấc lên sóng gió vô biên, tạo thành sát lục ngập trời, sinh linh đồ thán, tuyệt diệt hết thảy.

Ngay cả kim sắc pháp chỉ ẩn chứa một đòn của Kẻ thành đạo cũng bị nó nuốt vào chỉ trong một ngụm, lập tức hoá thành mảnh vụn đầy trời.

Sợ rằng ngay cả Kẻ đắc đạo chân chính ở trước mặt nó thì cũng sẽ biến thành đồ ăn.

Thân thể của nó quá mức khổng lồ, vô biên vô hạn, tựa như có thể chiếm giữ toàn bộ vũ trụ, nghiền nát thế giới.

“Trước đó nó chỉ là đang ngủ say sao? Lần này mới thật sự là tai hoạ của thượng giới.”

Giang Sở Sở khôi phục thần sắc bình tĩnh, nhìn qua hắc ám thâm thuý làm người sợ hãi này, tự hiểu bản thân khó thoát khỏi cái chết.

Bên trong Tuyệt Âm Thiên mênh mông vô tận, ai cũng không biết liệu nó còn cất giấu những đại khủng bố nào khác hay không.

Vọng Nguyệt Tiên Thú thức tỉnh, giống như đói bụng vô số năm tháng, không gì không ăn.

Tất cả mọi thứ trước mắt đều là thức ăn của nó. Ngay cả Tuyệt Âm sinh linh đạt cấp độ Chuẩn Đế cường đại như vậy cũng không phải là ngoại lệ.

Đương nhiên nàng cũng thế.

Thân thể của Hắc Ám Vọng Nguyệt quá khổng lồ, vắt ngang trong Tuyệt Âm vụ khí đậm đặc vô biên.

Cái miệng khổng lồ thôn thiên nạp địa tựa như một vực sâu không thấy đáy.

Dường như nó không có ý chí, chỉ đang thôn phệ hết thảy sinh linh và vật chất quanh mình dựa theo bản năng.

Tại chỗ sâu trong sương mù, vài hung thú có khí tức kinh khủng đạt đến cảnh giới Kẻ thành đạo đã cảm nhận được chấn động ở đây, chúng sợ hãi muốn chạy trốn.

Nhưng mà từ trong cái miệng khổng lồ đang mở của Hắc Ám Vọng Nguyệt lại truyền ra lực hút thôn phệ cực kỳ lớn, nó lập tức tuôn trào, ngay cả thiên địa cũng bị che lấp hoàn toàn, xung quanh là một vùng tăm tối.

Mấy hung thú kia còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm thì đã bị nuốt mất.

"Thực lực vượt xa Kẻ thành đạo thông thường..."

Thanh quang quấn quanh người Giang Sở Sở, nàng đứng thẳng trong sương mù, váy trắng bay múa, tóc đen vờn quanh gương mặt tuyệt mỹ như bạch ngọc, thần sắc thanh lãnh nghiêm nghị.

Trước mặt Hắc Ám Vọng Nguyệt nhìn không thấy thân ảnh này, quả thực nàng nhỏ bé đến mức còn chẳng bằng một hạt bụi.

Đừng nói là nàng, ngay cả những hung thú có đôi mắt khổng lồ như sao trời kia cũng chỉ nhỏ bé như hạt bụi trước mặt đầu Hắc Ám Vọng Nguyệt này.

Tuyệt Âm vụ khí mênh mông bao trùm khắp nơi đã bị Hắc Ám Vọng Nguyệt nuốt trọn.

Vì Hắc Ám Vọng Nguyệt kia thức tỉnh mà Tuyệt Âm Thiên vô biên đã bắt đầu rung động, hư không chung quanh đều vỡ tan.

Vô vàn Tuyệt Âm sinh linh tựa như phù du bên trong hải dương sụp đổ ầm vang dưới những đòn đánh này.

"Đáng tiếc không chờ được đến lúc hắn cưới ta."

Giang Sở Sở ngước đôi mắt long lanh lên nhìn Hắc Ám Vọng Nguyệt không sao thấy được bản thế ở trước, thấp giọng lẩm bẩm.

Lúc này đây nàng không chọn chống cự nữa, chỉ bình tĩnh đứng trong hư không.

Nàng biết chống cự cũng không có tác dụng, dưới sự chênh lệch nghiền ép tuyệt đối này thì Kẻ thành đạo tới đây cũng sẽ mất mạng và biến thành thức ăn cho Hắc Ám Vọng Nguyệt kia.

Cho nên hiện tại nàng bình tĩnh lạ thường, cũng không hề tuyệt vọng, chẳng qua trong lòng vẫn còn có chút tiếc nuối hối hận, có một số việc chung quy vẫn không thể nào làm được.

"Trường Ca..."

Rất nhiều ký ức và suy nghĩ thoáng qua, một thân ảnh xuất hiện trong đầu Giang Sở Sở. Vẻ mặt nàng dần trở nên hoảng hốt, tựa hồ cả Hắc Ám Vọng Nguyệt khổng lồ vô biên kia cũng đã biến mất không còn thấy nữa.

Nàng không biết có phải mình đã xuất hiện ảo giác không, vậy mà lại thấy được thân ảnh của Cố Trường Ca vào thời khắc này.

Hắn vẫn mặc một bộ trường y huyền sắc, tuấn tú tao nhã, siêu phàm tuyệt thế, ánh mắt sâu thẳm bình tĩnh, nhưng lại như có một chút tức giận.

"Có lẽ vẫn do mình quá nhớ hắn, sao hắn có thể xuất hiện ở đây được chứ?"

Khóe miệng nàng nhẹ nhàng cong lên tạo thành một nụ cười tự giễu, cảm thấy điều này quá không thực tế.

Bây giờ có lẽ Cố Trường Ca đang ẩn thân ở nơi nào đó tại thượng giới, sao lại xuất hiện ở trong Tuyệt Âm Thiên được.

Rầm!

Nhưng mà ngay sau đó, một đạo kiếm khí kinh khủng như đủ để xé rách dòng sông thời gian chém từ xa tới, xuyên thẳng qua bầu trời, mang theo sát ý vô tận cuồn cuộn không dứt.

Tất cả Tuyệt Âm vụ khí và sinh linh đều đã tan vỡ ầm ầm dưới đạo kiếm khí kia, phảng phất như đã quét sạch ra hẳn một con đường.

Vốn dĩ Hắc Ám Vọng Nguyệt đang thôn phệ Tuyệt Âm sinh linh vô tận cũng phát ra tiếng kêu như thể rất đau đớn.

Thiên địa chấn động, huyết vũ hắc ám mênh mông xuất hiện tưới xuống mảnh vũ trụ khô cạn này.

Lúc này, cho dù mạnh mẽ như thân thể của Hắc Ám Vọng Nguyệt thì cũng rách vỡ tạo nên những vết thương đáng sợ, để lộ những khung xương hắc ám bị ăn mòn kia, thậm chí có thể thấy rất nhiều ngôi sao hắc ám đang lơ lửng bên trong, phảng phất như trong đó thực sự ẩn chứa một phương vũ trụ cổ lão mục nát không hoàn chỉnh.

Nó phát ra tiếng kêu đau đớn, bản năng còn sót lại nói cho nó có một tồn tại không thể nào tưởng tượng nổi vừa tới đây, hắn có thể uy hiếp đến tính mạng của nó.

Hết chương 1878.
Bạn cần đăng nhập để bình luận