Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1621: Vực Ngoại Thiên Ma

Chương 1621: Vực Ngoại Thiên Ma

Phạm vi săn bắn rất lớn, rừng rậm mênh mông vô biên vô tận.

Số lượng tù binh chạy trối chết ở trong đó cũng không ít, có khoảng hơn trăm người, phân tán ra bốn phương tám hướng.

Có người đang trên đường chạy trốn thì trúng mấy mũi tên của mấy Hoàng tử cưỡi hung thú truy sát, chết trong tuyệt vọng.

Càng có nhiều hơn người bị hung thú trong bãi săn cắn chết, biến thành đồ ăn, có người thì bước nhầm vào hiểm địa, chạm phải cấm chế nguy hiểm, trong phút chốc nổ tung thành sương máu.

“Ba ngàn dặm phía trước có một đầm sâu, nơi đó ẩn tàng một đầu Độc Giao. Nếu tiếp tục đi xuống, e rằng sẽ mất mạng.”

Cố Trường Ca nhíu mày, vốn định quan sát một chút xem thiếu nữ kia có thể sống sót hay không. Nhưng nhìn từ tình huống hiện tại, nàng sắp gặp phải nguy cơ mất mạng.

Dưới tình huống không thể sử dụng tu vi, tay chân đều có xiềng xích, đối mặt với một đầu độc giao, chắc chắn là nàng là thập tử vô sinh.

Nếu nàng cứ như vậy mà chết, hắn cũng không còn manh mối liên quan đến thế giới cổ lão kia…

“Thực sự là nhàn rỗi không có chuyện gì, A Đại đi theo ta.”

Vốn Cố Trường Ca không có hứng thú với trò chơi đi săn này lại lập tức thay đổi chủ ý, phân phó A Đại cầm theo cung tên, dự định tiến lên.

Du Phi Nhã có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới Cố Trường Ca lại đột nhiên đổi giọng, tuy nhiên nàng cũng không hỏi nhiều.

Dưới cái nhìn của nàng, có lẽ Cố Trường Ca cảm thấy ở cùng một chỗ với nàng có chút vô vị buồn tẻ, còn không bằng trò chơi đi săn này.

“Nếu Trường Ca thiếu chủ muốn tham gia, vậy chi bằng để Phi Nhã đi cùng…”

Du Phi Nhã suy nghĩ một chút rồi chủ động mở miệng.

Tuy nhiên nàng còn chưa dứt lời, Cố Trường Ca đã mỉm cười khoát tay cự tuyệt: “Không phiền Phi Nhã công chúa nhọc lòng, ta bảo A Đại đi theo ta là được rồi.”

Đối với loại chuyện này đương nhiên hắn sẽ không để Du Phi Nhã đi theo. Trên thân thiếu nữ kia rõ ràng có ẩn chứa bí mật, không giống tù binh bình thường.

“Được rồi.”

Du Phi Nhã không nghĩ Cố Trường Ca lại dứt khoát cự tuyệt như thế, cảm thấy hơi lúng túng.

Tuy nhiên thân là Trưởng công chúa, hàm dưỡng tốt đẹp khiến nàng không hề để lộ một chút khác thường nào.

Nàng biết A Đại trong miệng Cố Trường Ca là một thuộc hạ đạt Chuẩn Đế cảnh, thực lực vô cùng kinh khủng, đã từng triển lộ khí tức đáng sợ tại Côn Ô thành.

Cố Trường Ca cũng không nói với nàng thêm cái gì, sau đó mang theo A Đại rời khỏi lầu các, đi vào sâu trong rừng rậm.

Sương mù mờ ảo tràn ngập xung quanh, cây cối cực kỳ xanh tươi che đậy cả thiên khung, xuyên qua mảng lớn bóng tối mà rơi xuống.

“Rào rào rào!”

Từng mảng lá rụng bị cước bộ dồn dập giẫm nát, sau đó lại bị giẫm sâu vào trong nước bùn.

Nơi đây chính là một đầm lầy gai mọc thành bụi, chướng khí lượn lờ xung quanh, có thể thấy không ít sâu kiến bò loạn xạ, còn có một số thi hài chôn trong nước bùn, không biết chết ở nơi này bao lâu rồi.

Thiếu nữ bẩn thỉu, một thân vải thô áo gai cũng cực kỳ rách rưới, lộ ra vết máu và vết bẩn trên da thịt.

Nàng kéo theo xiềng xích nặng nề chạy trốn thẳng đến nơi này, hiện tại quay đầu nhìn lại không thấy thợ săn đuổi theo thì không khỏi thở phào một hơi, lập tức dựa vào một gốc cây khô, há miệng thở hổn hển.

Nhưng thời điểm thở dốc, dường như là vết thương bị động đến khiến nàng nhíu chặt lông mày, đau đến mức sắc mặt trắng bệch.

Tuy nhiên bởi vì trên mặt rất dơ nên cũng không nhìn rõ được sắc mặt.

Sau khi nghỉ tạm một lát, thiếu nữ nhanh chóng đứng dậy, cũng không có ham muốn khoảnh khắc thoải mái này mà định tiếp tục chạy trốn.

Mặc dù bọn hắn có ba ngày để chạy trốn nhưng nàng rất rõ ràng, đối phương có tu vi trên người, muốn tìm vị trí của nàng thật sự là quá dễ dàng.

Cho nên nàng nhất định phải nắm chặt cơ hội bỏ chạy về chỗ sâu, lúc này khả năng sống sót trong vòng ba ngày mới có thêm một phần hy vọng.

Nàng phải sống sót, nàng không thể chết ở đây, nàng vẫn còn rất nhiều chuyện chưa làm xong!

Ánh mắt thiếu nữ vô cùng tỉnh táo, vượt xa thường nhân.

Nhất là bây giờ trên người nàng tràn ngập vết thương, còn mang theo xiềng xích vừa dày vừa nặng, thậm chí kể từ khi bị bắt lại đến khi tu vi bị phong bế nàng chưa từng được ăn bất cứ một miếng đồ ăn nào, cũng không được uống nước.

Cho dù nàng đã từng là tu sĩ có thực lực cường đại, nhưng trong tình huống này cũng suýt chút nữa ngất đi.

Hơn nữa ở thời điểm này nàng không khác phàm nhân là bao, ngoại trừ nhục thân cường đại thì không còn chút ưu thế nào.

Trong mắt hung thú ẩn nấp khắp nơi, nàng chính là thức ăn ngon nhất.

“Phụ thân đánh nhau với Vực Ngoại Thiên Ma hiện nay không rõ tung tích, mẫu thân đang ở trong nhà chờ ta trở về, ta không thể chết ở đây! Ta còn phải về nhà!”

Thiếu nữ nắm chặt tay, bên trong là một thanh đoản kiếm cực kỳ bình thường, thậm chí còn không dài bằng bàn tay.

Đây là vũ khí duy nhất của nàng trong lúc này, cũng là thủ đoạn bảo mệnh duy nhất.

Nàng không phải người thuộc thế giới này, nói đúng ra là không phải người thượng giới, mà nàng đến từ đại thế giới cổ lão nơi mọi người đều tu kiếm.

Phụ thân là một trong những tồn tại chí cường trong thế giới đó, cũng là một trong mấy vị Lục Địa Kiếm Tiên còn sót lại, chỉ là bởi vì không màng danh lợi, chẳng buồn tranh đấu mà vẫn luôn ẩn cư nơi sơn dã.

Nàng luyện kiếm từ thuở nhỏ, thiên phú kinh người, sớm đã nhận được chân truyền của phụ thân, đánh bại toàn bộ thiên tài đồng trang lứa ở các phương, được thế nhân xưng là Tứ Tiểu Kiếm Tiên, phong quang vô hạn, tiền đồ vô lượng.

Nhưng hết thảy nhìn như hoàn mỹ này lại bị huỷ vào nửa năm trước.

Hết chương 1621.
Bạn cần đăng nhập để bình luận