Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1993: Hoá ra ngươi không phải là người của thời đại này

Chương 1993: Hoá ra ngươi không phải là người của thời đại này

Cố Trường Ca ngồi khoanh chân ở dưới gốc Kỷ Nguyên Thụ, giống như Hoàng Vũ nữ đế lúc còn nhỏ đã từng gặp hắn. Áo trắng như tuyết, phong thái siêu nhiên không có bất kỳ biến hóa nào, chỉ là lần này nàng đã có thể nhìn rõ hình dáng của Cố Trường Ca.

Tuấn tú như tiên đến mức không chân thực, trẻ tuổi không gì sánh bằng, tựa như tiên kinh chi khí trên thế gian này đều vì hắn mà hội tụ lại.

“Hoàng Vũ bái kiến tiền bối.”

Nàng đối với cái này không có gì ngoài ý muốn bởi vì Hoàng Vũ nữ đế rất rõ ràng, Cố Trường Ca xuất hiện ở trong Thần Khư thật ra không phải là người ở nơi này, hay nói đúng hơn thì hắn không phải là người của thời đại này.

Nàng rời khỏi Thần Khư chính là sau thời kỳ Đại Diệt Tuyệt, mà đó cũng là lần cuối cùng nàng nhìn thấy Cố Trường Ca.

Sau đó nàng một lòng tu hành, tu luyện dựa theo phương pháp Cố Trường Ca dạy cùng với những cổ pháp mà hắn làm phép, rốt cuộc cũng đạt tới cảnh giới Kẻ thành đạo, trở thành Kẻ thành đạo thứ hai.

Sau đó nữa nàng vẫn luôn tìm kiếm tung tích của Thần Khư, dựa theo ký ức đi tới vùng lân cận của Thần Khư. Ở đâu đó cầu kiến Cố Trường Ca nhưng mấy ngàn năm trôi qua cũng không có bất kỳ tiếng vang nào phát ra.

Nàng vẫn cho là thọ nguyên của Cố Trường Ca đã tận, hoặc là đã sớm vì nguyên nhân nào đó tọa hóa.

Dù sao tu vi của hắn thông thiên cỡ nào đi nữa nhưng ở dưới hoàn cảnh thiên địa như hiện tại cũng không có khả năng sống qua nhiều năm tháng đến thế.

Vì thế nàng mới lập ra Vũ Hoá tiên triều, đồng thời nhận những người đệ tử đầu tiên, bắt đầu truyền đạo giảng giải nghi hoặc, nói cách hiểu của mình đối với tu hành cho bọn hắn biết, như vậy cũng coi như đã làm hết nghĩa vụ.

Rồi nàng chưa từ bỏ ý định lại chạy tới bên ngoài Thần Khư vì cảm thấy vẫn còn hy vọng sẽ gặp lại tiền bối. Tu vi của hắn tồn tại thông thiên triệt địa như vậy, nhất định sẽ nghĩ ra phương pháp kéo dài sinh mệnh.

Một lần đợi này chính là mấy ngàn năm nhưng vẫn như cũ không thấy bên trong Thần Khư phát ra bất kỳ tiếng vang nào.

Hoàng Vũ nữ đế suy đoán, có phải là tiền bối không hề tọa hóa mà đã sớm rời khỏi mảnh vũ trụ này tiến về địa phương khác rồi hay không? Vì vậy nàng đã từng thử rời khỏi Côn Cực vũ trụ để truy tìm bước chân của hắn.

Nhưng nàng gặp phải phiền phức lớn trong vũ trụ bị tàn phá bốn bể kia. Hoàn cảnh thiên địa bị nghiền nát, quy tắc không trọn vẹn cùng với những hỗn độn mây trôi có mặt ở khắp nơi, vật chất trường sinh khan hiếm.

Ngay cả tu vi của nàng cũng không có khả năng vượt qua sông cạn của vũ trụ khô kiệt để tiến về địa phương xa xôi phía trước. Kết quả duy nhất chính là chết già ở trên đường, hoặc là tính mạng suy kiệt, bị những hung thú cường đại trong vũ trụ khô kiệt kia xé rách làm thức ăn cho chúng.

Không còn cách nào khác, Hoàng Vũ nữ đế chỉ có thể cô độc trở về, trước khi thọ nguyên cạn kiệt ngắm nhìn phương hướng vùng đất xa xôi, cuối cùng lựa chọn yên lặng tọa hóa ở chỗ sâu bên trong Vũ Hóa tiên triều, để lại tiếc nuối vô tận.

Một khắc cuối cùng trước khi tọa hóa, tựa như tất cả lực lượng tinh thần đỉnh phong cả đời của nàng làm nàng đột nhiên tiến vào một loại trạng thái kỳ dị, hoặc là nói tiến vào trong cảnh địa.

Nàng nhìn thấy một dòng sông vô cùng thần bí, sóng ánh sáng, bọt nước cuồn cuộn tựa như chư thiên hội tụ từ các góc mà đến. Dòng sông chảy xuôi qua từng thế giới, từng phương vũ trụ.

Tuy là trước kia nàng chưa từng thấy qua nhưng giờ khắc này nàng lại biết rõ, đó chính là dòng sông thời gian trong truyền thuyết, chỉ có Tiên cảnh mới có thể tiến vào.

Ở đầu dòng sông thời gian, nàng nhìn thấy đạo tàn ảnh được lưu lại, nhìn thấy thân ảnh áo trắng mà cả đời nàng theo đuổi.

“Hóa ra… ngươi không phải là người của thời đại này.”

Cuối cùng trước khi tọa hóa nàng để lại một câu như vậy, nương theo đó lưu lại tinh thần ở bên trong, biến thành chấp niệm lớn nhất của nàng mà qua vô số năm tháng cũng không thể bị tiêu trừ.

Suy nghĩ trở về, Hoàng Vũ nữ đế cũng không nghĩ tới, một ngày ở kiếp sau tự mình có thể dùng một loại phương thức như vậy để tái sinh, xuất hiện ở nhân gian một lần nữa.

“Từ khi tách ra đến giờ không gặp vấn đề gì chứ, tiểu Hoàng Vũ.”

Cố Trường Ca mỉm cười, lấy tuổi của hắn mà nói, nói chuyện như vậy với Hoàng Vũ nữ đế có vẻ rất không tự nhiên.

Nhưng Hoàng Vũ nữ đế lại không hề thấy vậy, ngược lại là có cảm giác vô cùng thân thiết, giống như là trở về lúc mới bắt đầu thời kỳ Đại Diệt Tuyệt.

Lúc đó nàng chỉ là tiểu cô nương Hoàng Vũ, không hiểu gì về tu hành, gần như là cái gì cũng cần người chỉ điểm. Có một số việc thậm chí tiền bối nói rất nhiều lần nhưng nàng cũng không nhớ được.

Vốn nàng còn tưởng tiền bối sẽ rất tức giận, thậm chí là quở trách nàng, nhưng không có, hắn ôn hòa kiên nhẫn trước sau như một.

Việc này đối với Hoàng Vũ nữ đế mà nói không chỉ là ân nghĩa dạy bảo đơn giản như vậy.

Nhưng nàng lại không biết vì sao Cố Trường Ca chọn trở lại thời đại kia, ở thời đại đó trồng gốc Kỷ Nguyên Thụ xuống.

Việc duy nhất nàng muốn làm lúc này chính là bầu bạn ở bên cạnh tiền bối.

Hết chương. 1993.
Bạn cần đăng nhập để bình luận