Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1334: Ngươi rốt cuộc là ai?

Chương 1334: Ngươi rốt cuộc là ai?

"Cái tên này đơn giản là đang cố giả bộ thanh thế, hắn cũng đã hết chiêu để dùng, nói như vậy chỉ là muốn hù dọa chúng ta mà thôi."

"Chúng ta thân là Kẻ thành đạo, bây giờ đã thành bộ dạng như thế rồi, hắn cũng chỉ là hậu bối mà có thể lật trời hay sao?"

Sắc mặt lão tổ của Sinh Mệnh Lục tộc trầm xuống, ngay lúc này, cái gì cũng không để ý, đạo hạnh toàn thân cũng đang bị thiêu đốt, hóa thành lục sắc thần hỏa ngập trời.

Đó là vô số bản nguyên của sinh linh, núi kêu biển gầm sôi trào mãnh liệt, cùng nhau hướng về phía Cố Trường Ca, bao phủ lấy hắn.

"Đạo huynh chớ có khinh địch"

Nhìn thấy một màn kia, trong lòng của Huyền Cương càng thêm bất an, muốn ngăn lại lão tổ Sinh Mệnh Lục tộc nhưng đã trễ rồi.

Trước vẻ mặt hoảng sợ của hắn ta, phía trước vũ trụ bỗng nhiên đen lại, giống như là bóng tối giáng lâm, Chư Thiên Vạn Vực rơi vào hoàng hôn mãi mãi.

Một thanh Đại Đạo Bảo Bình kinh khủng, xuất hiện phía trên bầu trời, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ chìm nổi ở nơi đó, rủ xuống ánh sáng màu đen mênh mông vô tận.

Những ánh sáng màu đen kia chính là quy tắc trật tự vô tận, biến thành Đại Đạo Pháp Tắc ẩn chứa sự uy nghiêm không cách nào tưởng tượng của thiên địa.

Chư Thiên Vạn Vực, Vạn Cổ thời không dường như bị chấn động mà nổ tung.

Đây là sức mạnh vô thượng không thể phỏng đoán, không thể diễn tả.

Ùng! !

Lão tổ của Sinh Mệnh Lục tộc biến thành rất nhiều sinh mệnh bản nguyên, bây giờ, chúng tựa như trâu đất xuống biển, bị chiếc Đại Đạo Bảo Bình kinh khủng ấy nuốt chửng.

"Đây là cái gì?" Trên khuôn mặt của hắn xuất hiện nét kinh hãi không dám tin tới.

Tuyệt đối không nghĩ tới cú đánh toàn lực của mình sẽ bị Cố Trường Ca dễ dàng hóa giải như vậy.

"Lần đầu tiên nhìn thấy một người vội vàng tìm đến cái chết như vậy, đã như vậy thì ta thành toàn cho ngươi."

Ánh mắt của Cố Trường Ca yên tĩnh, con ngươi vẫn bình thản như cũ, lời nói càng là không có chút nào gợn sóng.

Hắn vừa dứt lời, vũ trụ phía trước lập tức có một luồng ánh sáng màu đen kinh khủng lao tới bao phủ.

Cố Trường Ca nhẹ nhàng vung tay lên, Bát Hoang Ma Kích xuất hiện, phát ra âm thanh chiến minh, Càn Khôn bị hủy diệt tất cả mọi thứ đều hỗn loạn.

Uỳnh! !

Đó chính là kích quang quét ngang vượt qua trời đất, không gì sánh kịp, Chư Thiên Vạn Vật tựa hồ đều phải hứng chịu ảnh hưởng, thổi phù một tiếng xuyên qua lão tổ của Sinh Mệnh Lục tộc, tồi oanh một tiếng, hắn chia năm xẻ bảy, mảnh vụn xương cốt màu trắng văng ra khắp nơi, ngay cả nguyên thần ở bên trong đều bị chém thành tro tàn.

Cho đến lúc ngã xuống, trên khuôn mặt của hắn vẫn còn lưu lại hoảng sợ với ân hận.

"Đây là?"

"Làm sao có thể?"

Huyền Cương với một Kẻ thành đạo khác, lập tức đã bị ngây ra, lời nói đang run rẩy, sắc mặt thì trắng bệch, hoàn toàn không nghĩ tới lão tổ của Sinh Mệnh Lục tộc chỉ vừa đối kháng đã bị Cố Trường Ca bổ ra, hình thần đều diệt.

Tất cả hơi thở sinh mệnh đều biến mất, như thể trước nay chưa từng xuất hiện.

Một màn này thật sự rung động quá lớn, tất cả bọn hắn đều hoài nghi đây có phải là ảo giác hay không?

"Hiện tại đến phiên các ngươi."

Sau khi một đòn đánh chết một vị đã thành đạo, sắc mặt của Cố Trường Ca không có chút biến hóa nào, giống như đang làm một việc nhỏ không đáng nhắc tới.

Hắn nhìn về phía hai người Huyền Cương, nhàn nhạt mở miệng.

Ở phía trên đỉnh đầu hắn, Cửu Sơn Tiên Ấn khẽ run rẩy, đây là vật đã thức tỉnh linh tính, đang tỏ ra sợ hãi đối với vài vật có sức mạnh kinh khủng.

Giờ phút này, nó cảm nhận được Bát Hoang Ma Kích đáng sợ, vật ấy chứa lực lượng diệt thế cực hạn.

"Ngươi rốt cuộc là ai?"

Âm thanh run rẩy của Hoàng Kim Điểu chín đầu vang lên, nàng là một Kẻ thành đạo, mà nhìn thấy da đầu còn tê tái cả lên.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Kẻ thành đạo bị đánh giết, hơn nữa còn rất dễ dàng như thế, chuyện ấy lúc trước căn bản chính là không dám tưởng tượng ra.

Một màn này khiến cho nàng chấn động cùng kinh hãi, thật sự là quá mạnh, linh hồn cũng đang run rẩy và sợ hãi đến cực hạn.

Bọn hắn là Kẻ thành đạo vô địch ở thế gian này, vì hiện tại đã không còn Tiên Cảnh, nên bọn hắn chính là đại diện cho vô địch.

"Mau trốn đi!"

Huyền Cương phản ứng rất nhanh, sắc mặt của hắn trắng bệch, tràn ngập sự sợ hãi, tuyệt nhiên không nghĩ tới Cố Trường Ca ẩn tàng sâu như vậy.

Xem ra những sơn chủ của Cửu Đại Sơn đều đã gặp bất trắc.

Trong nháy mắt hắn đã hóa thành bản thể, lớn hơn so với thiên hà và hướng phía nơi xa bỏ chạy.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, một luồng ánh sáng màu đỏ còn nhanh hơn cả tốc độ của hắn, đó là một đường kiếm khí, lại phát ra tiếng thét làm cho dòng sông thời gian đều rối loạn, toàn bộ vũ trụ dường như bị cắt đứt.

Trảm Tiên Hồ Lô phát sáng, hiện lên trong tay Cố Trường Ca.

Ở miệng hồ lô, có phun ra ánh sáng màu đỏ, hóa thành kiếm khí đáng sợ, lập tức đuổi kịp Huyền Cương, dạo qua một vòng quanh cổ của hắn.

Phập một tiếng!

Một trận mưa máu xuất hiện, nhấn chìm vùng vũ trụ này, cái đầu to của Huyền Vũ rơi xuống, trong con ngươi của hắn còn lưu lại hoảng sợ.

"Đừng giết ta, ta nguyện ý đầu hàng."

Nhìn thấy một màn đó, bản thể là Kẻ thành đạo Hoàng Kim Điểu chín đầu, gan mật đều bị dọa tới mức không còn dũng khí chạy trốn.

Mặc dù nàng có tốc độ cực nhanh, nhưng cũng không dám nói có thể trốn qua đạo kiếm khí kia.

Ngay cả khi có được nhục thân khủng bố như Huyền Cương cũng bị đạo kiếm khí ấy chém rơi cả đầu, huống chi là nàng.

"Xem ra vẫn là ngươi thông minh, không có bỏ trốn." Cố Trường Ca cười nhạt một tiếng.

Nghe vậy, trên mặt của Hoàng Kim Điểu chín đầu, không nhịn hiện lên vui mừng, đột nhiên lại có được hi vọng.

"Thế nhưng rất đáng tiếc, hôm nay tất cả các ngươi đều phải chết, nếu không thân phận của ta sẽ bị bại lộ."

Nhưng sau một khắc, lời của Cố Trường Ca mang theo tia tiếc nuối vang lên, lại khiến cho sắc mặt của nàng trắng bệch hơn, toàn thân run rẩy và tuyệt vọng trong nháy mắt.

Phụp! !

Nơi đây lại lần nữa dâng lên thứ ánh sáng đẫm máu quái dị, cuối cùng tất cả đều trở nên tĩnh mịch.

Toàn bộ vũ trụ đều tả tơi, Hỗn Độn khí phóng tới Bát Hoang Tứ Hải, giống như muốn nhấn chìm cả thiên địa, không cho bất cứ chấn động hay vết tích nào lưu lại.

Hết chương 1334.
Bạn cần đăng nhập để bình luận