Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1006: Muốn thử một chút không?

Chương 1006: Muốn thử một chút không?

Phía trên trời cao, sương máu lượn lờn, mảnh vỡ của Thánh Binh rơi xuống bốn phương tám hướng, vô cùng chói lọi.

Binh khí của Đại Thánh cảnh đỉnh phong Thái Hư thần tộc cũng bị đánh nát trong trận đại chiến này, hóa thành vô số mảnh vỡ.

Cố Trường Ca đứng sừng sững, áo bào như mới, không nhiễm trần thế, sợi tóc óng ánh, quang trạch lấp lóe như ngọc, thần quang lập lòe giữa bàn tay trắng nõn, hai màu đen trắng tựa như Luân Hồi chậm rãi biến mất.

Nhưng loại cảm giác kinh khủng làm người ta sợ hãi, thần hồn run rẩy kia vẫn lưu lại ở trong hư không, khiến ai nấy đều căng thẳng trong lòng.

Tất cả mọi người rung động và hoảng sợ khi chứng kiến hết thảy.

Đặc biệt là các đại giáo giáo chủ, trong lòng bọn hắn càng nhấc lên sóng to gió lớn, tê dại cả da đầu.

Dù bọn hắn đã biết thực lực của Cố Trường Ca rất mạnh, đủ để cho bọn hắn coi trọng, nhưng vẫn không ngờ đối phương lại cường đại đến mức này.

Một người chỉ mới chừng hai mươi mấy tuổi lại dễ dàng trấn sát một vị Đại Thánh cảnh đỉnh phong như thế, chưa kể đối phương chỉ còn nửa bước nữa là trở thành Chuẩn Chí Tôn cảnh?

Chuyện này cũng quá viển vông.

Nếu như trước kia, bọn hắn tuyệt đối không tin loại chuyện này có thể phát sinh, nhưng hôm nay nó lại triệt để xảy ra ở ngay trước mắt bọn hắn.

Các giáo chủ không thể không tiếp nhận sự thật này.

"Vũ Dực Tiệm Phong…." ( đôi cánh đã dần cứng cáp )

Giờ khắc này, Trường Sinh Vương gia, Thiên Hoàng sơn, Thái Cổ Diệp tộc,.... Trong lòng vô số cường giả chỉ có ý nghĩ này, ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn về phía hình bóng áo bào tung bay trong không trung.

Một đám thiên kiêu trẻ tuổi phía sau bọn hắn cũng đang nổ vang trong đầu, hai mắt trừng to, chìm sâu vào trong sự sợ hãi, một hồi lâu mới phản ứng lại.

Cùng là thế hệ trẻ tuổi, tại sao hai bên lại có sự chênh lệch lớn tới như vậy?

Rất nhiều người đã sớm không thở nổi, đạo tâm run rẩy không gì sánh được, không hề sinh ra ý niệm tranh phong.

Cố Trường Ca như một ngọn núi lớn không thể vượt qua, vắt ngang trên đầu rất nhiều thiên kiêu tuổi trẻ, ai nấy đều sinh ra một loại cảm giác tuyệt vọng và bất lực từ tận đáy lòng.

"Ở cùng một thời đại với nhân vật như vậy, đối với thế hệ trẻ tuổi mà nói chính là một sự bi ai…."

Một vị thế hệ trước nhìn quanh một vòng rồi thở dài.

Hắn thấy sắc mặt rất nhiều thiên kiêu tuổi trẻ trở nên trắng bệch, trong lòng hiểu rõ, cũng không hề cảm thấy bất ngờ gì.

Trước đó, bọn hắn biết Cố Trường Ca cường đại chỉ là thông qua rất nhiều lời đồn đãi và sự tích.

Nhưng hôm nay được tận mắt chứng kiến, bọn hắn quả thật vô cùng chấn động, trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn.

"Không ngờ thực lực của thiếu chủ đã cường đại đến mức này, thế này thì không bao lâu nữa có thể đuổi kịp gia chủ rồi!"

"Gia chủ năm đó cũng là sự tồn tại vô địch quét ngang cùng thế hệ, nhưng nếu so sánh với thiếu chủ thì vẫn ảm đạm không ánh sáng."

"Thiếu chủ thật là một quái vật!"

Chúng cường giả và đệ tử Trường Sinh Cố gia bắt đầu cảm khái, ánh mắt tràn đầy sự sùng kính.

"Kẻ này đã làm nên trò trống, thực lực đã đến tình trạng có thể bằng vai phải lứa với chúng ta." Rất nhiều đại giáo giáo chủ liếc nhau, thần quang trong mắt lấp lóe, nỗi lòng phức tạp.

Lục Quan Vương Quân Diêu, Thiên Hoàng Nữ, Kim Thiền Phật Tử và một đám đệ tử Chân Tiên thư viện đương nhiên cũng rất chấn động và sợ hãi không thôi.

Sự cường đại của Cố Trường Ca đã sớm xâm nhập vào lòng người.

Rất nhiều người đều đang suy đoán xem rốt cuộc hắn mạnh đến mức nào?

Hôm nay, bọn hắn được tận mắt thấy một màn này, rốt cuộc coi như đã đạt được ước nguyện.

"Đây chính là một con quái vật…."

Đôi môi đỏ thắm của Thiên Hoàng Nữ khẽ mở, dị sắc trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên, "Chúng ta là hàng ngũ đệ tử đứng đầu, lại cách hắn cả một cái khe sâu không thấy đáy."

Nếu như bình thường, khi nghe nói như thế thì Lục Quan Vương Quân Diêu tuyệt đối sẽ phản bác.

Nhưng bây giờ hắn lại trầm mặc, như không có gì để cãi lại.

"Thực lực của Trường Ca thiếu chủ vẫn luôn là như thế….."

Kim Thiền Phật Tử lại rất bình tĩnh, chỉ là lúc này trong lòng hắn lại sinh ra nghi ngờ, "Thế thì tại sao người thừa kế Ma Công lại có thể trốn thoát năm lần bảy lượt như vậy?"

"Chẳng lẽ người thừa kế Ma Công cũng đã cường đại đến mức này rồi sao…."

Trong lúc mọi người có suy nghĩ riêng thì hình bóng của Cố Trường Ca từ trên không trung rơi xuống mặt đất.

Hắn nhìn về phía đám người Thái Hư thần tộc, sắc mặt ai nấy đều hiện lên sự khó coi và kinh hãi, đặc biệt là Khương Lạc Thần, sau đó hắn nở nụ cười, lại có vẻ rất lạnh nhạt.

"Lạc Thần công chúa không có ý định báo thù cho bọn hắn sao?"

"Không biết hiểu lầm này bắt đầu như thế nào?”

Nghe nói lời này, Khương Lạc Thần nghiến chặt hàm răng, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, hai bàn tay ngọc siết chặt lại.

Giờ phút này, người cường thế như nàng cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng thâm thúy của Cố Trường Ca. Khương Lạc Thần không khỏi nghiêng đầu sang một bên, nhưng vẫn cường ngạnh nói, "Cố Trường Ca, ta thừa nhận thực lực của ngươi rất mạnh, nhưng Thái Hư thần tộc ta không phải dễ dàng bị bắt nạt như vậy."

Giờ phút này, giọng điệu của nàng đã yếu hơn rất nhiều so với trước đó.

Mọi người ở đây đều là nhân tinh ( kẻ lão luyện ) , tất cả đều nghe được lời nói của nàng không có đủ tự tin.

Dù sao thì cũng là một vị cường giả cách nửa bước nữa trở thành Chuẩn Chí Tôn cảnh, thế mà lại bị trấn sát tại chỗ như vậy.

Nói không chấn động là chuyện không có khả năng.

Trừ phi Thái Hư thần tộc dám liều mạng với Cố Trường Ca, nhưng ván cờ bây giờ không còn do bọn họ kiểm soát nữa rồi.

Đông đảo đạo thống bên trong Thái Hư Thần Mộ đều đang nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, mà nàng là Thần Hoàng tương lai của Thái Hư thần tộc, thân phận cao quý không tả nổi.

Ở thời điểm này, cho dù trong lòng nàng vô cùng phẫn nộ và biệt khuất thì cũng phải kiềm chế gắt gao, nhẫn nại không dám bộc phát.

Khương Lạc Thần đương nhiên hiểu được đạo lý này.

Mặc dù hôm nay bị bẽ mặt, nhưng nàng lại không có cách nào rửa sạch khuất nhục, tìm lại mặt mũi của mình!

Cố Trường Ca nghe nói như thế thì chỉ khẽ cười, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ, "Thật sao? Vậy thì Lạc Thần công chúa nên lấy ra chút bản sự, làm cho Cố mỗ biết được một chút năng lực Thái Hư thần tộc các ngươi."

Nghe vậy, sắc mặt tất cả mọi người lại biến đổi, thần sắc sợ hãi, không khỏi cảm thấy phía sau lưng phát lạnh.

Chẳng lẽ Cố Trường Ca tính toán muốn Khương Lạc Thần tự mình ra tay sao?

Hết chương 1006.
Bạn cần đăng nhập để bình luận