Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1300: Ham sống sợ chết

Chương 1300: Ham sống sợ chết

"Sư tôn.”

Vẻ mặt của Tiêu Dương khó nén mà lộ vẻ không nỡ, hiện giờ Cửu Đại sơn đang gặp phải nạn rất lớn, hắn thật sự không biết chuyến rời đi này của mình, phải lúc nào mới có thể trở về.

"Ngươi phải nhớ kỹ thân phận của mình."

Nhị sơn chủ lắc đầu, nói, "Thứ ta nên dạy đã dạy ngươi hết rồi, con đường sau này, phải nhờ vào bản thân ngươi mà đi thôi."

"Nếu có thể mà nói, ngươi cứ tìm tới đại sơn chủ, hơn nữa, người thân của ngươi chắc vẫn còn ở nhân thế."

"Ta biết rồi, sư tôn." Lúc này, trên khuôn mặt Tiêu Dương cũng hiện chút tia bi thương.

"Nhị sơn chủ, nếu ngài muốn đi đưa tiễn Tiêu Dương sư đệ, không bằng đưa tiễn cả ta đi, thực lực cỡ như ta có ở lại Cửu Đại sơn, sợ là cũng không giúp được cái gì."

"Bây giờ, Cửu Đại sơn gặp nạn lớn, nếu các ngươi gặp phải bất trắc gì thật, ta với cả Tiêu Dương sư đệ, có thể cam đoan tiếp tục kéo dài tiếp truyền thừa của Cửu Đại sơn."

"Nếu như gặp phải bất cứ nguy nan gì, thực lực của ta, cũng có thể bảo vệ Tiêu Dương sư đệ được rất tốt."

Cổ Vô Địch vừa nghe hai người họ nói thế, như chợt nhớ tới cái gì, trên mặt của hắn hiện lên vẻ vô cùng kích động và mừng rỡ, không nhịn được lên tiếng.

"Thứ người ham sống sợ chết."

Tiêu Dương rất khinh thường lời này của hắn, trong mắt của hắn khó nén mà lộ ra vẻ trơ trẽn.

Vào lúc này, chuyện có thể làm mà Cổ Vô Địch nghĩ tới đầu tiên, không phải cùng rất nhiều sư huynh đệ chống chọi với ngoại địch, mà là thoát đi.

Đều là đệ tử Cửu Đại sơn, hơn nữa còn là Đạo Tử, có hành vi như thế, thật sự khiến người thấy trơ trẽn.

"Ngươi nói cũng có lý, thêm một người rời đi, cũng thêm một phần hi vọng."

Nhị sơn chủ nghe vậy, lại than nhẹ một tiếng.

Chỉ là ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Cổ Vô Địch như cũ, nói, "Chỉ là ngươi nhất định phải lấy đạo tâm mà thề, sau này không được tổn thương Tiêu Dương dù một chút."

Trong lòng của hắn đối với Cổ Vô Địch vẫn còn chút không tin, nên vẫn phải lưu thêm chút thủ đoạn.

Dù sao thực lực Chí Tôn Cảnh của Cổ Vô Địch, muốn đối phó với Tiêu Dương thật sự quá đơn giản.

Nghe vậy, Cổ Vô Địch đương nhiên không có lý do từ chối nào, vội vàng bằng lòng, đồng thời, trong lòng của hắn cũng thở phào một cái, mệnh lệnh của Cố Trường Ca, hắn đã làm được rồi, vậy xem như cái mạng nhỏ này, coi như đã an toàn.

Hư không trước mặt trở nên mơ hồ, Nhị Sơn Chủ mang theo hai người Tiêu Dương và Cổ Vô Địch nhanh chóng phá vỡ không gian rời khỏi.

Toàn bộ vũ trụ ngoài Cửu Đại sơn là một mảnh không gian mênh mông cuồn cuộn, một ánh sáng màu vàng xuất hiện, ngay sau đó, thân ảnh của ba người bọn hắn từ trong đó đi ra.

Gần như là ngay lúc đó, bọn hắn đã rời xa Vân Thâm Mộ Xử, trực tiếp xé rách vũ trụ đi tới đây.

"Nơi xa chính là Vô Uyên giới và Thiên Lộc thành, ngay cả Thiên Lộc Huyền Nữ cũng không biết đã quy hàng Thượng Giới từ lúc nào."

"Sau khi các ngươi đến Thiên Lộc thành thì phải hết sức cẩn thận, không biết Thiên Lộc Huyền Nữ còn có tai mắt gì hay không."

Nhị Sơn Chủ thở dài một tiếng, sau đó bàn giao một ít chuyện hai người phải chú ý.

Sau khi nói xong, sắc mặt của hắn xuất hiện vẻ dứt khoát, quay người xé rách không gian, hóa thành một vệt sáng màu vàng bay trở về Cửu Đại Sơn, muốn cùng chống chọi với Thượng Giới xâm lấn.

"Sư tôn, ngài nhất định phải cẩn thận."

Sắc mặt Tiêu Dương khó nén bi thống, chỉ có thể nhìn Nhị Sơn Chủ trong nháy mắt đi xa, rất nhanh đã không thấy tăm hơi.

Hắn nắm thật chặt nắm đấm, hận bản thân nhỏ yếu và không có lực lượng, không bảo vệ được Đại sư tỷ, không bảo vệ được Cửu Đại Sơn.

"Đi thôi, nếu không lát nữa đại quân Thượng Giới đuổi tới, hai ta ai cũng không sống nổi."

So sánh với Tiêu Dương đang bi thống, Cổ Vô Địch lại bình tĩnh hơn nhiều, cũng không để lộ ra quá nhiều bi thống.

"Sau khi rời khỏi Cửu Đại sơn, hai ta ai đi đường nấy, ngươi không cần quản ta."

Tiêu Dương nhíu mày nhìn về phía hắn, đối với việc Cổ Vô Địch tham sống sợ chết, trong lòng hắn vẫn như cũ vô cùng chán ghét.

"Tiểu sư đệ, bây giờ không phải là lúc hành động theo cảm tính, có lẽ lần này Cửu Đại sơn sẽ lành ít dữ nhiều, nếu như hai ta lại xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn."

"Vậy thì truyền thừa Cửu Đại sơn sẽ do ai kéo dài tiếp? Không lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn một phen khổ tâm của Nhị Sơn Chủ như nước chảy về biển Đông sao?"

Cổ Vô Địch lắc đầu, ngữ khí trầm trọng nói.

Hắn còn nhớ rõ Cố Trường Ca phân phó, cho nên rất thận trọng.

Sau khi hoàn thành việc này hắn sẽ được đi đến Thượng Giới, đến lúc đó hắn sẽ có thể sống yên ổn.

Bát Hoang thập vực sớm muộn gì cũng sẽ bị Thượng Giới công phá, cho dù Cửu Đại Sơn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại thì không được bao lâu nữa cũng sẽ đi đến diệt vong.

Lúc này, chỉ cần là người thông minh thì đều biết nên lựa chọn như thế nào.

Huống chi, cái mạng nhỏ của hắn còn đang nằm ở trong tay Cố Trường Ca.

"Đại Sơn Chủ, Tiêu Dương thân tộc."

Trong lòng hắn nhẹ nhàng nhắc tới, trên khuôn mặt chợt lóe lên vẻ ngoan lệ.

"Nếu như không phải xem ở mặt mũi sư tôn, ngươi cho rằng ta sẽ đi cùng với loại người ham sống sợ chết như ngươi sao?"

Tiêu Dương nhíu mày lại rất chặt, trong lời nói khó nén vẻ trào phúng.

Nhưng hắn vẫn nhớ lời sư tôn phân phó cho nên cũng không xen vào chuyện của Cổ Vô Địch.

Sau đó, hai người hóa thành cầu vồng, đi về phía Vô Uyên giới.

Trên người bọn hắn có được tín vật của Cửu Đại Sơn, khi đến đó đương nhiên sẽ có cường giả của Bát Hoang thập vực tới trước tiếp dẫn.

Nhưng vừa nghĩ tới ngay cả Thiên Lộc Huyền Nữ của Thiên Lộc thành cũng đã đứng về bên phía Thượng Giới thì lại làm cho trong lòng Tiêu Dương sinh ra sương mù, có chút nặng nề.

Thân là thủ hộ giả của Thiên Lộc thành, không ngờ Thiên Lộc Huyền Nữ lại trong bất tri bất giác quy hàng Thượng Giới.

Chuyện này chỉ sợ tu sĩ và sinh linh của Bát Hoang thập vực vẫn còn không biết.

Hắn không biết nến giải thích cho tu sĩ của Thiên Lộc thành thế nào, mà cũng không cách nào đảm bảo bọn hắn có thể tin tưởng.

Hết chương 1300.
Bạn cần đăng nhập để bình luận