Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2298: Người trở về từ Luân Hồi

Chương 2298: Người trở về từ Luân Hồi

"Chẳng lẽ đây là một vị cao nhân tuyệt thế?"

"Nghe nói tòa cổ thành này ngọa hổ tàng long, ẩn giấu vô số cao nhân, có đôi lúc ngay cả Tiên Vương cũng không dám quá ngang ngược."

"Thật sự là ẩn mình trong thế giới nhộn nhịp."

Tống Vân Kiệt thầm kinh ngạc trong lòng.

Mà lúc này, dường như bạch y nam tử trẻ tuổi đang ghé vào quầy hàng ven đường kia cũng chú ý tới ánh mắt quan sát của bọn hắn, hắn hơi kinh ngạc nhìn qua. Tống Vân Kiệt lập tức hoảng sợ, vội vàng thu hồi ánh mắt, lo lắng đối phương sẽ cảm thấy bất mãn.

Thế nhưng tiểu sư muội Lạc Nhan Khê lại không hề kinh ngạc, nàng vô cùng tự nhiên đối mặt với hắn, sau đó hơi gật đầu một cái. Bạch y nam tử trẻ tuổi càng tỏ vẻ kinh ngạc, hắn nở nụ cười rồi cũng gật đầu.

Sau đó, người này lại không nhanh không chậm đi sâu vào trong cổ thành, trông có vẻ vô cùng nhàn nhã tự nhiên, hoàn toàn không phù hợp với bầu không khí có chút đè nén trong tòa cổ thành này.

Mà tiểu sư muội Lạc Nhan Khê cũng thu hồi ánh mắt, dáng vẻ giống như đang có điều suy nghĩ.

"Tiểu sư muội, chẳng lẽ ngươi biết nam tử thần bí kia?"

Tống Vân Kiệt thấy vậy thì không nhịn được hỏi thành lời, hắn cảm thấy việc tiểu sư muội chào hỏi người kia là điều vô cùng hiếm thấy. Ngày thường, thái độ của nàng đối với sư trưởng trong sư môn cũng rất hờ hững, sẽ không để ý quá nhiều.

"Không quen."

Nghe vậy, Lạc Nhan Khê liếc nhìn hắn, sau đó lắc đầu nói.

"Không quen mà ngươi vẫn chào hỏi, không sợ người ta sẽ bất mãn sao?"

Trong lòng Tống Vân Kiệt vô cùng lo lắng.

Vừa nhìn đã biết hắn là một tồn tại có tu vi sâu không lường được, đó là người mà bọn hắn có thể khiêu khích sao?

"Điều này sẽ không xảy ra."

"Ta có thể cảm nhận được, hắn không có ác ý."

Lạc Nhan Khê vẫn bình tĩnh nói, sau đó cũng không để ý tới vị sư huynh này nữa mà tự mình đi tới bên cạnh.

Tiếp theo, đám người của Vấn Thiên cổ tông lại tiếp tục đi sâu vào cổ thành, dự định trước khi đêm xuống sẽ ra khỏi thành từ bên kia, sau đó tới chiến trường Thương Mang.

Tòa cổ thành này rất lớn, muốn đi từ bên này sang bên kia thì phải thông qua rất nhiều truyền tống trận.

Mà trong khoảng thời gian này, Tống Vân Kiệt vẫn luôn chú ý tới bạch y nam tử trẻ tuổi đang đi ở phía trước. Hình như người nọ cũng muốn đến chiến trường Thương Mang, vừa khéo đi cùng đường với bọn hắn.

Mọi thứ vẫn như trước, hắn đi ở nơi đó, những người xung quanh vẫn không nhìn thấy hắn.

Chỉ có Tống Vân Kiệt và tiểu sư muội Lạc Nhan Khê là có thể nhìn thấy, Tống Vân Kiệt cũng không biết lý do là gì.

Sắc trời dần ảm đạm, cả tòa cổ thành đều được bao phủ trong một bầu không khí u tối và mờ mịt, dường như bầu trời cũng sắp sụp xuống.

Dải ngân hà mênh mông và bát ngát tuôn trào, phát ra thanh thế rung trời giống như thiên hà cuồn cuộn đang ùn ùn kéo đến, vô cùng hào hùng.

Những vì sao xuất hiện dưới chân trời tựa như một màn sương mù bao quanh tòa cổ thành.

Có người nhìn thấy một thân ảnh đang ngồi xếp bằng ở trên đó, hắn nuốt lấy ánh sao và phun ra tinh khí, trông giống như thác nước hỗn độn xông thẳng lên trời.

Đám người của Vấn Thiên cổ tông xuất hiện trên một mảnh đất chết không thể nhìn thấy điểm cuối, cát bụi cuồn cuộn cũng đang ùn ùn kéo đến.

Gió đêm xen lẫn khí lạnh thấu xương chui thẳng vào trong linh hồn khiến nhiều đệ tử không nhịn được mà rùng mình.

"Cuối cùng chúng ta cũng đặt chân đến chiến trường Thương Mang, nhưng nơi này chỉ là phía ngoài cùng, thậm chí cũng có thể coi như chúng ta đang ở bên ngoài, cách nơi truyền tới dị tượng rất xa."

"Sau khi đến đây, tất cả mọi người đều phải đề cao cảnh giác. Khắp nơi trong chiến trường Thương Mang đều có nguy cơ, cũng có vô số đồ vật kỳ lạ."

Trưởng lão của Vấn Thiên cổ tông nói với vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.

Ngoại trừ bọn hắn, ở đây có không ít tu sĩ đến từ các nơi ở Tiên vực, vài người một nhóm, trên đường có rất ít người đi một mình.

"Tiểu sư muội, hình như bây giờ nam tử trẻ tuổi mà dọc đường đi ngươi luôn chú ý đang ngắm trăng thì phải."

Tống Vân Kiệt đi tới bên cạnh tiểu sư muội Lạc Nhan Khê, không nhịn được nhỏ giọng nói.

Thật ra thì không cần hắn nói, suốt dọc đường đi, Lạc Nhan Khê đều chú ý đến đạo thân ảnh kia. Giờ khắc này, nàng cũng không nhịn được mà nương theo ánh mắt của hắn nhìn về phía khoảng không sâu rộng ở cuối trời.

Cũng không biết vầng trăng treo trên cao to lớn đến nhường nào, dường như nó đã che khuất nửa bầu trời đêm, vừa to vừa tròn.

Có thể nhìn thấy một loại vật chất như sương như tơ đang chậm rãi lơ lửng ở đó, có vẻ như nó sắp rơi xuống vầng trăng.

Đạo thân ảnh bạch y kia đứng sừng sững bên dưới ánh trăng giống như trích tiên nghênh đón gió trời, hắn cũng đang đánh giá Lạc Nhan Khê một lượt mà không hề để ý tới Tống Vân Kiệt, chẳng qua ánh mắt nhìn về phía đó lại lộ vẻ kỳ lạ.

Lạc Nhan Khê không biết đó có phải là ảo giác của mình hay không, suốt dọc đường nàng đều quan sát bạch y nam tử kia, muốn xác định xem hắn có phải là người giống như mình hay không.

Hẳn là Tiên vực hiện tại có rất nhiều người giống như nàng, thức tỉnh trí nhớ của kiếp trước, thậm chí còn lưu giữ một phần đạo quả của kiếp trước, tu vi tiến triển cực nhanh.

Lần này nàng đi tới chiến trường Thương Mang cùng với các đệ tử đồng tông cũng bởi vì muốn thu hồi lại binh khí mà mình đã đánh rơi ở đây.

Hết chương 2298.
Bạn cần đăng nhập để bình luận