Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2314: Tiếp dẫn linh hồn

Chương 2314: Tiếp dẫn linh hồn

"Đại nhân."

Nguyệt vương phản ứng lại, vội vàng hành lễ với người đó.

Nàng không ngờ, Cố Trường Ca sẽ xuất hiện ở chỗ này, nàng còn tưởng cùng lắm thì hắn sẽ cho người điều tra chứ không bao giờ nghĩ rằng hắn sẽ đích thân tới đây.

Hơn nữa, lời nói vừa rồi của hắn khiến nàng thấy xấu hổ. Tự tìm đường chết?

Nhưng đúng là hành vi của nàng hơi không biết tự lượng sức mình.

Nếu Cố Trường Ca không xuất hiện kịp thời, sợ rằng nàng đã bị lực lượng ở nơi này nghiền nát, đến thần hồn cũng phải rạn vỡ.



Trước đó, Nguyệt vương chưa bao giờ nghĩ tới, lực lượng cấm chế của bờ biên giới bên này lại khủng bố như thế. Thảo nào nó có thể chống đỡ thuỷ triều của Thương Mang chi hải, nguy nga bất hủ suốt vô số kỷ nguyên.

Cố Trường Ca không quay đầu lại nhìn nàng mà chỉ khẽ gật đầu, hắn dõi mắt nhìn về phía bờ bên kia biên giới. Hắn thật sự không ngờ, Nguyệt vương sẽ mạo hiểm bản thân để đặt chân tới nơi này.

Không có thực lực Chuẩn Tiên Đế thì không thể đi tới biên giới bên kia. Trong mắt Cố Trường Ca, hành động của nàng không khác gì tự tìm cái chết. Thật ngu ngốc.

Hay là nàng nghĩ điều này sẽ làm hắn phải nhìn nàng bằng con mắt khác?

Lạc Nhan Khê cũng liếc nhìn Nguyệt vương một cái đầy khó hiểu, nàng không ngờ sẽ gặp được một nữ Tiên Vương ở nơi này. Nếu Cố Trường Ca chậm hơn nửa bước, có lẽ nàng sẽ thật sự mất mạng.

Số lượng nữ Tiên Vương của Tiên vực bây giờ chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng người xinh đẹp động lòng người như thế chắc chỉ có một mình vị ở Nam Tiên vực kia.

Lạc Nhan Khê nhanh chóng đoán được thân phận của Nguyệt vương. Nhưng nàng ấy lại gọi Cố Trường Ca là đại nhân?

Thế thì thân phận mà Cố Trường Ca vẫn không nói rõ, hiện tại cũng đã rất rõ ràng.

Bờ biên giới bên kia chính là Thương Mang mênh mông vô tận, là nơi sóng lớn ngập trời cuồn cuộn lao đến, là nơi những con sóng bị vỗ bờ lặng lẽ chôn mình.

Nhưng mà trong đó cũng ẩn chứa rất nhiều cổ giới, hoặc là đã sa đọa, hoặc là đã nát vụn.

Cố Trường Ca không để ý tới Nguyệt vương, hắn đi thẳng về phía trăng sáng ẩn mình trong bức màn đen u tối. Sau khi đến nơi này thì hắn đã có kết luận, đây chính là Luân Hồi chi địa.

Chẳng qua việc Thanh Y chôn Luân Hồi chi địa trong Thương Mang ít nhiều có chút ngoài dự liệu của hắn. Nàng định chuẩn bị trước một con đường thoát thân, để tránh Sơn Hải chân giới gặp phải tai nạn hủy diệt ư?

Đại đạo màu vàng đột nhiên hiện lên dưới chân Cố Trường Ca, nó vượt qua phiến giới đê trực tiếp nối thẳng tới Thương Mang. Uy áp khủng bố ở nơi này lại không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì đối với hắn, cho dù là chân lôi quanh năm không dừng, khi ở trước mặt hắn cũng đành phải tiêu tan.

Nguyệt vương giật mình khi chứng kiến cảnh tượng này, nàng không nghĩ tới có một ngày mình có thể rời khỏi Tiên vực, đi đến giữa Thương Mang chi hải. Nhưng cảm giác buồn nôn và khiếp đảm khi đứng ở nơi này làm nàng rùng mình, bấy giờ nàng mới hiểu được vì sao ngay cả Tiên Vương cũng không dám vượt qua Thương Mang chi hải.

Bởi vì bọn hắn không biết, trong sương mù dày đặc màu đen bủa vây khắp bốn phía này đang ẩn giấu cái gì. Liệu có phải là một đôi mắt độc ác không?

Hoặc bóng đen khủng bố vô hình đang thờ ơ nhìn bọn hắn?

“Lại có người có thể vượt qua biên giới kia và tiến vào Thương Mang sao?”

Trong lô cốt, những tu sĩ cổ lão có nhiệm vụ trấn thủ nơi này đang vô cùng khiếp sợ và bàng hoàng, không nghĩ tới có một ngày mình lại được chứng kiến cảnh này. Nguyệt vương không ngã xuống mà còn được người nam tử trẻ tuổi bí ẩn đột nhiên xuất hiện cứu sống, sau đó còn rời khỏi Tiên vực cùng hắn.

Nếu không tận mắt nhìn thấy thì chính bọn hắn cũng không tin được những gì đã xảy ra.

Thương Mang chi hải vốn đang cuộn trào mãnh liệt, sương đen phủ đầy, giờ phút này lại chỉ có gió êm sóng lặng, những điều này làm cho Nguyệt vương có cảm giác không chân thực.

Nàng theo sát phía sau Cố Trường Ca, đứng ở trên đại đạo ngập ánh sáng vàng kia rồi từ từ tiến lại gần vầng trăng sáng treo ở chỗ sâu.

Còn nữ tử bên cạnh hắn là ai, Nguyệt vương cũng không quan tâm.

Bây giờ tâm trạng của nàng vẫn chưa ổn định lại được, nàng cần thêm chút thời gian để bình tĩnh.

Vầng trăng như một đại lục hùng vĩ vô ngần treo trên bầu trời cao của Thương Mang, chiếu rọi xuống từng luồng ánh sáng trong trẻo, có vẻ nhu hòa mà lại sạch sẽ.

Nhưng nếu nhìn kỹ lại, sẽ phát hiện nơi này có rất nhiều vụn sáng đang phiêu đãng, dâng lên từ bốn phía hư vô của mặt biển.

Đó là những thế giới cổ lão rách nát đang chìm nổi trong những con sóng cuồn cuộn.

Cố Trường Ca lạnh nhạt nhìn xuống tất cả, sau đó vươn tay chạm vào một điểm sáng trong đó.

"Quả nhiên là đang tiếp dẫn những linh hồn vãng sinh kia?"

Hắn ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng sáng, nhìn như rất gần nhưng thực chất nó lại cách vùng Thương Mang chi hải này rất xa xôi, có tầng tầng không gian cùng vĩ độ.

Những linh hồn phiêu đãng ở nơi đây đồng loạt đổ về phía đó.

Không chỉ đến từ Sơn Hải chân giới, còn có những linh hồn đến từ các cổ giới đã tàn lụi trong chốn Thương Mang.

Đối với những linh hồn này mà nói, đó chính là nơi chúng được luân hồi đầu thai, được đắp nặn thân xác mới ở ngoài chân giới, không bị quy tắc thiên địa hạn chế và trói buộc.

Nhưng mỗi giây mỗi phút đều phải cẩn thận và đề phòng cuộc tấn công và nguy hiểm bất ngờ đến từ Thương Mang chi hải cũng như những nơi còn lại. Cố Trường Ca rất tò mò, những linh hồn đến từ muôn ngả cuối cùng sẽ đi đâu để chuyển thế luân hồi? Có lẽ trong số những nơi thần bí nhất trên thế gian này, Luân Hồi chi địa chính là nơi đầu tiên.

Hết chương 2314.
Bạn cần đăng nhập để bình luận