Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3424. Một bước ra khỏi thời đại



Chương 3424. Một bước ra khỏi thời đại




Ánh mắt Cơ Hàm Cảnh cụp xuống. Thời không ngưng trệ vừa rồi bắt đầu chảy xuôi. Ngoài cửa sổ thuyền nổi lên sóng to gió lớn, gợn sóng vô biên tràn ngập trời đất, thủy triều linh khí nồng đậm đến kinh người, khiến người ta khó mà phân biệt đó là sóng hay là linh khí.
“Diêu Quang tổ hà…”
Cơ Hàm Cảnh lẩm bẩm, sau đó đứng dậy đẩy cánh cửa sổ thuyền ra.
Một con sông lớn vô biên vô ngần hiện ra trước mắt mọi người, giống như giáp giới giữa trời và đất, không nhìn thấy điểm cuối cùng, sóng dữ vô biên xoay tròn trên mặt sông, tràn ngập một luồng khí tức tuyên cổ nguyên thủy.
Trên bờ sông còn có thể nhìn thấy thần quang sáng chói, tiên quang bành trướng, từng ngọn Thần Sơn đứng sừng sững, tiên thành thần quốc tọa lạc, vô cùng phồn hoa và yên bình.
“Thượng cổ sơ khai, ai giảng đạo, trên dưới chưa thành, ta làm sao khảo nghiệm...”
Từ đằng xa, Cơ Hàm Cảnh nghe được có cổ tu đang tụng niệm đằng xa, có một phương bất hủ tiên triều nguy nga tọa lạc ở điểm cuối cùng của thiên địa, đầu nguồn Diêu Quang tổ hà. Tiên triều đó có tên là Diêu Quang.
Ánh mắt nàng lộ ra sự hoài niệm, thuận theo sóng lớn chập trùng mà đi xa. Cố Trường Ca vẫn ngồi ngay ngắn bên cửa sổ thuyền, lẳng lặng nhìn nàng mà không quấy nhiễu.
Đây chính là thời kỳ cường thịnh nhất của Diêu Quang tiên triều, đồng thời cũng là thời đại Cơ Hàm Cảnh trở thành Nữ hoàng.
Cơ Hàm Cảnh thuận theo một đường Diêu Quang tổ hà đi lên. Tất cả thế lực đạo thống, tất cả quốc gia tộc đàn dọc theo đường đi không ai nhìn nàng. Nàng tựa như một khách qua đường, cuối cùng đi đến đầu nguồn Diêu Quang tổ hà.
Cung khuyết kéo dài, tiên lầu treo cao, hành lang nhấp nhô.
Chỗ sâu đại điện, một nữ quan tay cầm thẻ ngọc, trang phục lộng lẫy, ung dung cao nhã, đang cúi đầu bẩm báo cái gì đó. Cơ Hàm Cảnh cảm nhận được lúc đó nàng phong nhã, hào hoa, uy nghi ngàn vạn, khí phái đến cỡ nào.
Quan thần đều cúi đầu, không ai dám thở mạnh.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, cuối cùng những thần tử này lại liên hợp với muội muội mà nàng tin tưởng nhất, trong khi nàng giúp mọi người vượt qua kỷ nguyên hàn đông, thanh toán diệt thế, lúc nàng suy yếu nhất lại luyện chế nàng vào bên trong văn minh chí bảo.
Khóe miệng Cơ Hàm Cảnh nhếch lên nụ cười tự giễu, giống như một bóng ma lướt qua người nữ quan.
Nàng trong quá khứ sẽ không nghĩ đến có một ngày sẽ bị nàng bây giờ nhìn chăm chú.
Đương nhiên, ngay cả Cơ Hàm Cảnh cũng không biết, không chỉ nàng, toàn bộ cổ sử bao gồm toàn bộ thời không đều nằm dưới sự giám sát của Cố Trường Ca.
Quá khứ, tương lai đến hiện tại đều có ánh mắt của hắn.
Hắn rốt cuộc là ai?
Cơ Hàm Cảnh nhịn không được than nhẹ một câu. Bí ẩn thế gian không thể tưởng tượng được, có lẽ chỉ có tồn tại đi đến cuối đường mới có cơ hội dòm ngó.
Đã từng có lúc nàng vô cùng tự đại, tự so với phụ mẫu, khinh thường người trong thiên hạ, tự cho thành tựu của mình không thể thua kém phụ mẫu.
Kỷ nguyên hàn đông, thanh toán diệt thế thì như thế nào? Một mình nàng cũng có thể vượt qua.
Nhưng nàng khi đó cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng, cho rằng miệng giếng chính là cả một bầu trời.
Cơ Hàm Cảnh đi qua từng cung điện, thấy được nhiều gương mặt quen thuộc, nhưng có một số người nàng không gọi ra được tên.
Thời gian là sức mạnh vĩ đại nhất, đồng thời cũng vô tình nhất, sẽ ma diệt ký ức và tính tình của mỗi người, ngay cả nàng cũng không ngoại lệ.
Khi còn bị phong ấn bên trong Thập Hoang Chi Thư, lệ khí của nàng ngập trời, hận ý vô biên. Nàng thề có một ngày thoát khốn, chắc chắn nàng sẽ bắt người đã từng phản bội nàng phải trả một cái giá thật đắt, để bọn họ hối hận, nửa đời sau sống trong tuyệt vọng và thống khổ vô tận.
Nhưng khi nàng nhìn thấy những người này, tâm cảnh lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí khó mà có được gợn sóng, bởi vì nàng ngay cả một số người trong đó cũng không nhận ra.
Cuối cùng, Cơ Hàm Cảnh bước đến trước một cung điện, đứng im tại chỗ thật lâu. Nàng định đẩy cửa bước vào, nhưng khi chạm đến cánh cửa điện, nàng mới phản ứng được.
Nàng không phải người của thời đại này, nàng cần chi phải do dự chứ.
Trong điện, một nữ nhân có diện mạo giống Cơ Hàm Cảnh đến mấy phần, ánh mắt ôn nhu nhìn một đứa bé nằm trong tã lót trên giường, khẽ ngâm nga một bài ca cổ.
“Còn có chuẩn bị nào khác không?”
Cố Trường Ca trên thương thuyền cũng thu hồi ánh mắt. Ánh mắt của hắn lộ ra sự suy nghĩ, sau đó hắn cất bước rời khỏi thời đại này.
Lúc này, tin tức sinh linh hắc ám cùng với Chính Nhất Minh đã đạt thành ước định hòa bình đã truyền ra ngoài, ngày hôm đó cũng đã chấn kinh toàn bộ Thương Mang.
Vô số văn minh chân giới và tộc đàn đạo thống đều cảm thấy chấn động và sợ hãi, khó có thể tin.
Chẳng ai ngờ rằng lời đồn ban đầu lại trở thành sự thật.
Cuối cùng, Chính Nhất Minh đã thật sự đạt thành hiệp nghị với sinh linh hắc ám. Chính Nhất Minh đã cắt nhượng giới vực, bỏ qua một lượng lớn địa bàn.
Đồng thời còn cung cấp rất nhiều sinh linh cho sinh linh hắc ám làm chất dinh dưỡng đại tế.
Ngược lại, sinh linh hắc ám từ bỏ tấn công xâm phạm cương vực của Chính Nhất Minh, đổi lấy thời kỳ hòa bình ngắn ngủi cho thành viên còn lại của Chính Nhất Minh.
Trong thời cuộc rung chuyển hỗn loạn hiện tại, tin tức này đã tạo thành sự rúng động, cũng làm cho vô số người tu hành và sinh linh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Hết chương 3424.



Bạn cần đăng nhập để bình luận