Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 693: Đúng là nằm ngoài dự liệu

Chương 693: Đúng là nằm ngoài dự liệu

"Trường Ca thiếu chủ có ý gì đây?"

Mà lúc này, Mạc lão thoáng sửng sốt, rất nhanh phản ứng lại ý tứ của Cố Trường Ca, âm thanh không khỏi trầm giọng hỏi.

Bản thân hắn cũng là lão cáo già rất nhanh liền biết tại sao Cố Trường Ca lại có phản ứng như thế.

Hóa ra nữ tử trước mắt này lại ở bên cạnh Cố Trường Ca, hắn luôn tìm kiếm tung tích của người thừa kế ma công nhưng thật ra lại ở ngay bên cạnh hắn.

Mà Cố Trường Ca đối với việc này còn không biết gì hết, thậm chí còn chủ động bảo vệ nữ tử này.

Điều này khiến trong lòng Mạc lão không nhịn được cảm thán sự việc đúng là thật kỳ diệu, không đúng, việc này làm sao có thể dùng chữ này để hình dung.

Vừa rồi hắn còn có chút bận tâm, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, kết quả không ngờ sự việc lại xoay chuyển nhanh đến như vậy.

Nhân vật như Cố Trường Ca vậy mà còn có thể bị người khác qua mặt.

Quả nhiên vẫn ứng với câu nói kia, anh hùng khó qua ải mỹ nhân.

Vậy nên việc bây giờ mà Mạc lão cân nhắc chính là làm sao để cho qua chuyện tối hôm nay.

Dù sao Cố Trường Ca cũng không thể hoài nghi đến phương diện này.

Nghe vậy, thần sắc của Cố Trường Ca vẫn bình tĩnh như trước, nhưng trong lời nói đã nhiều hơn một cỗ cường thế.

"Vậy Mạc trưởng lão có ý gì đây? Chẳng lẽ ngươi cho rằng Thanh Ca sẽ là người thừa kế ma công cho nên mới bắt nàng tới đây sao?”

Hắn nhìn chằm chằm Mạc lão trước mặt, trong con ngươi có phù văn lấp lóe, từng sợi thần quang, căn bản không thèm để ý thân phận trưởng lão của hắn, thái độ vô cùng cường ngạnh, không thể nghi ngờ.

Nghe thấy lời này, Mạc lão tựa hồ sửng sốt, giống như không ngờ Cố Trường Ca có thể nói như vậy.

Sau đó hắn không khỏi lắc đầu, thở dài, cười khổ nói, "Trường Ca thiếu chủ ngươi hiểu lầm rồi, lão phu coi như ngu ngốc nhưng cũng biết người thừa kế ma công chỉ có một, hơn nữa còn là vị Doanh Sương Doanh hoàng tử kia, làm sao có thể tùy tiện bắt người khác được?”

"Chỉ là hơn nửa đêm gặp vị cô nương này một mình đi dạo ở bên ngoài, rất không yên lòng, do đó đến khuyên bảo nàng một phen, bảo nàng nhanh chóng quay trở lại động phủ đi."

"Vị cô nương này đã là người của Trường Ca thiếu chủ, vậy thì tốt rồi, không chừng là trễ như vậy rồi mà cô nương này không thấy ngươi, nên mới đi ra ngoài tìm ngươi cũng chưa biết chừng.”

Nói đến phần sau, hắn không khỏi nở nụ cười, thần sắc có vẻ mập mờ.

Nghe vậy, thần sắc của Cố Trường Ca hơi cứng nhắc, gật đầu nói, "Thì ra là thế, ngược lại là ta hiểu lầm ý tốt của Mạc trưởng lão."

"Không sao không sao, nếu như vị cô nương này là người của Trường Ca thiếu chủ, vậy đương nhiên không có quan hệ gì với người thừa kế ma công.”

"Liên quan tới điểm này, lão phu vẫn rất tin tưởng." Mạc lão nhanh chóng khoát tay, cười cười.

Sau đó, hắn lại liếc mắt nhìn Tô Thanh Ca, mỉm cười nói, "Sau này tiểu cô nương ngươi cần phải chú ý một chút, muộn rồi mà đi dạo khắp nơi như vậy, rất dễ gặp phải người thừa kế ma công, tối nay lại có đệ tử gặp phải độc thủ rồi.”

Tô Thanh Ca lúc này cũng bình tĩnh lại.

Nàng gật đầu, "Vãn bối đã biết, đa tạ trưởng lão nhắc nhở."

Nàng cũng không biết tại sao Mạc lão lại chủ động giúp nàng, nhưng thân phận người thừa kế ma công của nàng đã bị hắn biết được.

Tương đương với việc nhược điểm đã nằm trên tay hắn.

Cho nên bây giờ vẫn nên thuận theo đối phương, sau đó xem thử trong hồ lô của đối phương có gì.

"Đã như vậy thì lão phu xin cáo từ trước, thuận tiện đi xem tên đệ tử gặp phải độc thủ kia có để lại manh mối gì hay không.”

Dứt lời, Mạc lão cũng không ở lại nữa, thân ảnh hóa thành thần hồng, biến mất khỏi ngọn núi này, hướng đến động phủ của tên đệ tử mà vừa nãy Tô Thanh Ca ra tay.

Nhìn tựa hồ là muốn dò xét một phen.

Nếu như Tô Thanh Ca không cẩn thận để lại chứng cớ gì, hắn còn có thể thuận tay xử lý giúp nàng, sẽ không khiến cho người khác nghi ngờ.

Tối nay, sau khi tận mắt nhìn thấy thủ đoạn của Tô Thanh Ca, Mạc lão liền xác định thân phận của nàng.

Ngay cả nhân vật như Cố Trường Ca cũng bị nàng ta qua mặt, tâm cơ và lòng dạ của Tô Thanh Ca sâu bao nhiêu, đúng là làm cho người ta không rét mà run.

Nhưng mà kiểu người như này mới phù hợp với thân phận người thừa kế ma công.

Ngược lại là Doanh Sương, bất kể là tính cách và thủ đoạn, hắn thấy không hề thích hợp với người thừa kế ma công, bây giờ xem ra chính là tên xui xẻo phải cõng nồi.

"Việc tối nay đúng là nằm ngoài dự liệu.”

Trong lòng Mạc lão có chút cảm thán.

Trên đỉnh núi, ánh trăng vẫn như cũ, nhưng thải hà chảy xuôi, tràn ngập sương trắng, càng lộ rõ vẻ u ám.

Sau khi thấy thân ảnh của Mạc lão biến mất, vẻ mặt của Cố Trường Ca ngược lại là bình tĩnh, cũng không nói chuyện.

Không hiểu sao Tô Thanh Ca cảm thấy ánh mắt của Cố Trường Ca nhìn nàng, lộ ra suy tư, càng là để nàng cảm thấy lạnh lẽo và sợ hãi.

"Công tử..."

Tô Thanh Ca nhẹ nhàng kêu một tiếng, muốn kéo ống tay áo của Cố Trường Ca nhưng lại bị hắn thản nhiên né tránh.

Cố Trường Ca nhìn nàng chằm chằm, vẫn không nói lời nào, nhưng lại để Tô Thanh Ca hiểu được ý tứ của hắn.

Nếu như không đưa ra một câu giải thích làm hắn hài lòng, chuyện hôm nay sợ là không qua nổi.

Điều này khiến trong lòng Tô Thanh Ca không nhịn được mà buồn rầu, nếu như có chút sai sót, vậy thì từ nay về sau, Cố Trường Ca đoán chừng sẽ không tin tưởng nàng nữa.

Việc này khiến nội tâm của nàng càng bối rối và bất an hơn, nếu như sau này thái độ của Cố Trường Ca đều như thế.

Nàng tình nguyện bại lộ thân phận người thừa kế ma công của bản thân, cũng không muốn sự việc trở nên như vậy.

Vừa rồi những gì mà Cố Trường Ca nói ở trước mặt Mạc lão là để bảo vệ cho nàng, nhưng Mạc lão vừa đi, Cố Trường Ca đương nhiên cũng không cần phải đối xử với nàng như vừa nãy.

Ở trong mắt Tô Thanh Ca, cách nhìn của Cố Trường Ca đối với nàng, kỳ thật còn quan trọng hơn thân phận người thừa kế ma công bị bại lộ.

Hết chương 693.
Bạn cần đăng nhập để bình luận