Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2671: Xem ra chư vị và hai ta rất hữu duyên

Chương 2671: Xem ra chư vị và hai ta rất hữu duyên

Giọng nói loáng thoáng truyền qua làn sương mù bên này khiến Ly Dương và đám người Vĩnh Hằng Thần tộc đều hoàn toàn ngơ ngác.

Một đám cường giả hoàn toàn không ngờ rằng phía sau lớp sương mù còn có người khác, dường như đang đi về phía bọn họ.

Hơn nữa, thứ mà hai người này đang nói đến là gì chứ? Vĩnh Hằng Thần lô!

Bọn họ không hề nghe nhầm, thật sự là Vĩnh Hằng Thần lô, trước đây từng là vũ khí trấn tộc của Vĩnh Hằng Thần tộc, giống như Vĩnh Hằng Thần kiếm.

Chẳng qua là vì Thánh nữ đời trước, Vĩnh Hằng Thần lô đã mất tích khỏi thế gian từ đó, không rõ tung tích.

Qua nhiều năm như thế, Vĩnh Hằng Thần tộc vẫn luôn phái tộc nhân, liên tục nghe ngóng tin tức về Vĩnh Hằng Thần lô, muốn tìm nó về.

Nhưng bọn họ đều không nhận được bất kỳ tin tức có liên quan nào.

Ai mà có thể ngờ được, ở bên trong Bích Du Thiên Cảnh này thế mà lại biết được tung tích của Vĩnh Hằng Thần lô. Mà rất có thể nó nằm trong tay của một nam một nữ ở ngay trước mặt.

Trong phút chốc, bọn họ vui mừng vô cùng.

Chẳng lẽ đây chính là ý tứ trong lời nói vừa rồi của Thần tử sao?

Hơn nữa, nghĩ đến đây, đám người Vĩnh Hằng Thần tộc lại càng khâm phục Ly Dương.

Chẳng qua giờ phút này Ly Dương lại không vui mừng phấn khích như đám người Vĩnh Hằng Thần tộc, hắn vô cùng kinh ngạc, thậm chí còn có hơi khó tin.

Bởi vì giọng nữ phía sau lớp sương mù kia, hắn không thể nào quen thuộc hơn được nữa, chính là tỷ tỷ mà hắn vô cùng ghen ghét, Mộc Yên!

Tại sao tỷ ấy lại ở đây?

Hơn nữa, sao Vĩnh Hằng Thần lô lại nằm trong tay của tỷ ấy?

Vĩnh Hằng Thần lô mà hắn vẫn luôn tìm kiếm sao lại có thể rơi vào tay tỷ ấy?

Sắc mặt Ly Dương trở nên vô cùng khó coi, bàn tay nắm lấy miếng ngọc bội bên dưới lớp tay áo siết lại vô cùng chặt.

“Thần tử, Vĩnh Hằng Thần lô ở ngay phía trước. Mà xem ra bọn họ chỉ có hai người, trong Bích Du Thiên Cảnh này, hoàn toàn không có kẻ nào có thể là đối thủ của chúng ta.”

“Không bằng chúng ta nhân ngay cơ hội này trực tiếp xa tay…”

Đám người Vĩnh Hằng Thần tộc khác cũng không nhìn thấy sắc mặt hiện giờ của Ly Dương, nhao nhao lên tiếng trong sự phấn khích, nhỏ giọng mở miệng đưa ý kiến định ra tay cướp đoạt Vĩnh Hằng Thần lô.

Bọn họ cố ý nén giọng đến mức nhỏ nhất, lo sợ người đối diện nghe thấy, phát giác ra bọn họ, có lòng phòng bị.

“Hóa ra mẫu thân để lại cho ta miếng ngọc bội này, là vì nguyên nhân này sao…”

Ly Dương không thèm để ý đến bọn họ, sắc mặt hắn vẫn giữ nguyên vẻ âm tình bất định.

Giờ phút này, cuối cùng hắn cũng hiểu rõ vì sao miếng ngọc bội này cứ luôn phát sáng, chỉ dẫn hắn chạy về hướng này.

Nhưng ngay lúc này, không biết gió từ đâu thổi đến, mới vừa rồi màn sương mù vẫn còn đang dày đặc mà bỗng nhiên đã bị thổi tan. Đám người Vĩnh Hằng Thần tộc cũng có thể nhìn thấy rõ dáng vẻ của hai người ở đối diện.

Một nam một nữ, khuôn mặt nam tử vô cùng tuấn tú, dáng người thẳng tắp cao gầy. Còn nữ tử thì mỹ lệ tuyệt trần, hàng mi cong vút, ngũ quan như vẽ.

Hai người trông rất xứng đôi, rõ ràng là Cố Trường Ca và Mộc Yên mà bọn họ đã từng nhìn thấy trong đại điển thu đồ của Trọc Ô trưởng lão.

Trong hai người còn có nữ tử cùng mẹ khác cha với đệ đệ Ly Dương?

Nàng kịp thời phản ứng lại, đôi mắt xinh đẹp hơi mở to, lập tức ngây ngẩn cả người.

“Xem ra chư vị và hai ta hữu duyên đấy chứ, ở nơi này mà cũng có thể gặp được.”

Cố Trường Ca lạnh nhạt nở nụ cười, dáng vẻ dường như chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

Nhìn thấy tình cảnh này, đám người Vĩnh Hằng Thần tộc lập tức đờ người cả ra. Ai cũng không ngờ hai người vừa mới nói chuyện lại là Mộc Yên và Cố Trường Ca.

“Cố… Cố công tử…”

Trong ánh mắt của không ít người đều lộ ra vẻ căng thẳng và kiêng kỵ.

Bọn họ đã tận mắt nhìn thấy dáng vẻ một mực cung kính của Trọc Ô tưởng lão Trọc tộc trên buổi yến tiệc. Vị Cố công tử này, lai lịch kinh thiên, nếu như không cần thiết thì bọn họ cũng không muốn phải đối đầu.

Nhưng ánh mắt của càng nhiều ngươi hơn đang hướng vào tay của Mộc Yên.

Cái lò cổ xưa kia chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, toàn thân lò màu vàng ánh đỏ, tràn ngập hào quang đạo vận.

“Vĩnh Hằng Thần lô…”

“Đây chính là bảo vật trấn tộc của Vĩnh Hằng Thần tộc…”

“Nhất định phải mang nó về tộc, ai cũng không thể ngăn cản.”

Bọn họ thầm hét lên trong lòng, ánh mắt nóng rực luôn nhìn chằm chằm vào Thần lô. Mộc Yên lấy lại tinh thần, vẻ mặt lướt qua một tia phức tạp.

Nếu Vĩnh Hằng Thần lô đã bị bại lộ, vậy nàng cũng không có ý định giấu đi nữa.

Vốn dĩ nàng còn định nghe theo lời nhắc nhở của mẫu thân, không để bất cứ người nào biết đến sự tồn tại của Vĩnh Hằng Thần lô. Nhưng lần này Cố Trường Ca đã chủ động đưa nàng đến Bích Du Thiên Cảnh, thật sự khiến nàng rất cảm động.

Có đôi khi nữ nhân chính là như thế, một khi đã cảm động thì những lời dặn dò gì đó cũng bị quên bén đi mất.

Trong lúc Mộc Yên đang hoài nghi động cơ của Vương Hạc đã vô tình nói lộ chuyện về Vĩnh Hằng Thần lô với Cố Trường Ca.

Sau đó Mộc Yên tự an ủi chính mình rằng Cố Trường Ca không tính là người ngoài, có thể tin tưởng được, nàng như thế không tính là đã làm sai lời dặn dò của mẫu thân.

Bởi vì như thế nên mới có chuyện như vừa rồi.

Hết chương 2671.
Bạn cần đăng nhập để bình luận