Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 128: Gây sự

Chương 128: Gây sự

"Cố Trường Ca, ngươi tới nơi này làm gì?"

Nghe được lời nói mang theo ý trêu chọc ban nãy, sắc mặt Cố Tiên Nhi không khỏi lạnh như băng hỏi, đối với Cố Trường Ca nàng luôn luôn không có ngữ khí hòa hảo hay sắc mặt tốt.

Tại trước mặt người khác nàng đều rất bình tĩnh, nhưng duy chỉ có ở trước mặt Cố Trường Ca, sẽ nhịn không được lộ ra cảm xúc phẫn nộ và các cảm xúc khác.

"Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta."

Cố Trường Ca mang theo nụ cười khẽ, không thèm để ý ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn của cố Tiên nhi.

Sở Vô Cực nghe nói như thế, trong lòng cũng dâng lên cảm giác không thoải mái, cái gì mà gọi hắn là người theo đuổi Cố Tiên Nhi?

Thân là hoàng tử tiên triều Đại Sở, hắn còn cần theo đuổi người khác?

Chỉ cần một câu, dạng thiên chi kiêu nữ gì mà không chủ động dâng tới cửa.

Mặc dù hắn cũng biết đây là Cố Trường Ca cố tình trêu chọc, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu, sắc mặt khó coi, nhất là Cố Trường Ca còn coi nhẹ bộ dáng của hắn.

"Sở Vô Cực sư huynh đưa ta đến Đạo Thiên Lộ, hắn cũng không phải người theo đuổi ta."

Cố Tiên Nhi nhíu mi nói, không hiểu Cố Trường Ca đến cùng lại muốn làm trò quỷ gì.

Nghe nói như thế, Cố Trường Ca lộ ra một dáng vẻ như bị giật mình.

Sau đó, mới có điểm tiếc hận nói:" Thì ra là vậy à, thật sự là đáng tiếc, vi huynh còn muốn thay ngươi kiểm định một chút, nếu không chỉ sợ có tên a miêu a cẩu nào lại muốn đánh chủ ý lên người ngươi."

Cố Tiên Nhi nghe vậy a một tiếng, đương nhiên sẽ không tin lời quỷ này của Cố Trường Ca.

Ngược lại nàng có cảm giác hắn tựa hồ có ý riêng?

Chẳng lẽ Cố Trường Ca lại ra mặt nói chuyện thay cho nàng?

Nàng có chút không tin.

"Tiên Nhi sư muội bây giờ muốn xông vào Đạo Thiên Lộ, Cố Trường Ca ngươi hẳn là muốn ngăn cản? Nhưng việc này là do đại trưởng lão phân phó."

Lúc này, nghe được Cố Trường Ca vậy mà nói mình là a miêu a cẩu gì đó.

Sắc mặt Sở Vô Cực lập tức trầm xuống, hướng về phía Cố Trường Ca nói, trực tiếp lôi danh của đại trưởng lão ra nói.

Trước đó bọn hắn không hợp đến đâu, Cố Trường Ca cũng sẽ không như bây giờ ở trước mặt mọi người mà nói lời này.

"Đại trưởng lão thì thế nào, ngươi cho rằng hắn sẽ nhúng tay vào những việc của đám hậu bối như chúng ta sao?"

Cố Trường Ca không thèm để ý chút nào, thần sắc hời hợt quét mắt nhìn hắn một cái.

"Hơn nữa, ta cùng muội muội ta nói chuyện, ngươi lại là cái thá gì?"

Lời này, lập tức khiến Sở Vô Cực giận đến tím mặt, lúc trắng lúc xanh, nộ khí khó nhịn xuống.

Bị Cố Trường Ca khiêu khích nhục nhã nhiều lần như vậy.

Cho dù hắn có được tu dưỡng tốt đến đâu, lòng dạ rộng lượng, cũng sẽ không chịu nổi.

Hơn nữa còn là ở trước mặt mọi người, ở trước mặt tất cả mọi người.

Nếu đã đến mức như vậy mà hắn vẫn tiếp tục nhịn xuống, vậy sau này làm sao lăn lộn trên thượng giới được nữa? Mặt mũi cũng chẳng còn nữa.

Cùng là chí tôn trẻ tuổi, dựa vào cái gì mà hắn phải chịu sự nhục nhã như vậy?

"Cố Trường Ca, ngươi đừng khinh người quá đáng?" sắc mặt Sở Vô Cực âm trầm.

"Ta khinh ngươi thì thế nào?" sắc mặt Cố Trường Ca vẫn hời hợt không thèm để ý như trước.

Hắn đã sớm muốn xuống tay với Sở Vô Cực, chỉ có điều vẫn chưa tìm thấy thời cơ thích hợp thôi.

Hắn cũng không tin dưới tình huống hôm nay, Sở Vô Cực vẫn có thể nhịn được.

"Ngươi. . ." sắc mặt Sở Vô Cực đã khó coi tới cực điểm, lửa giận như muốn phun trào.

Cho dù bình thường trầm ổn thế nào, lòng dạ có rộng lượng đến đâu, lúc này cũng không nhịn được.

Một màn này, trực tiếp tạo nên một đợt hỗn loạn lớn.

Không thấy Cố Tiên Nhi bước lên Đạo Thiên Lộ, ngược lại lại thấy Cố Trường Ca cùng một đệ tử trân truyền khác xung đột.

Rất nhiều người đều kích động hưng phấn lên, dù sao các trận chiến giữa các đệ tử trân truyền cũng là khó thấy được!

Ai cũng không nghĩ tới thái độ của Cố Trường Ca lại phách lối như thế, chẳng mảy may để Sở Vô Cực người cùng là trân truyền với hắn vào trong mắt.

Tất cả mọi người biết Cố Trường Ca rất mạnh.

Nhưng có thể đảm nhiệm vị trí trân truyền đệ tử, đương nhiên hắn phải có chỗ cường đại, thiên phú xuất chúng, chính là một phương chí tôn trẻ tuổi.

Giờ khắc này, rất nhiều người đều hưng phấn, kích động lên, ngay cả không ít trưởng lão cũng như thế.

Cùng thế hệ tranh chấp, rất là bình thường, nhưng những chuyện như hôm nay ngày thường rất ít gặp phải, hắn lại trực tiếp ở trước mọi người khiêu khích, một bộ bộ dáng thực muốn động thủ.

Mặt khác hai vị trân truyền còn lại cũng đến đây, một vị tên gọi Điền Dương, vị còn lại gọi là Chung Thiên Nguyên, bọn họ đứng ở trên ngọn núi lân cận, bao phủ các loại quang huy, nhìn xem một màn này, thần sắc cả hai người giờ phút này đều ngưng trọng.

"Sở Vô Cực thực lực sâu không lường được, đơn đả độc đấu chúng ta có lẽ không phải là đối thủ của hắn, nhưng Cố Trường Ca rõ ràng càng mạnh hơn. . ."

"Một trận chiến này, phần thắng của Sở Vô Cực không lớn, nhưng nếu như lùi bước, chắc chắn đạo tâm sẽ bị hao tổn."

"Thua là việc nhỏ, còn có thể đấu lại lần nữa, nhưng một khi đạo tâm bị hao tổn, về sau liền không còn bất cứ cơ hội nào nữa rồi. . ."

Hai người càng nói, thần sắc càng trở nên ngưng trọng.

Thân là chí tôn trẻ tuổi, đương nhiên có niềm tin tuyệt đối vào bản thân, vượt trên những người cùng thế hệ, nếu như vừa như vậy đã rút lui? Thì còn tranh giành cái gì nữa?

Cho nên bọn hắn chắc chắn, trận chiến này chắc chắn sẽ đánh nhau.

Không có gì bất ngờ cả.

"Ta thật ra muốn xem thử ngươi hôm nay lấy bản lãnh ở đâu ra mà làm nhục ta như vậy!"

Sở Vô Cực gầm thét một tiếng, xuất thủ hướng thẳng đến Cố Trường Ca.

Tất cả mọi người ở xung quanh chấn kinh, toàn bộ tránh lui.

Chỉ có Doãn Mi trong lòng cảm thấy Sở Vô Cực là tự mình tìm chết.

Cố Trường Ca cường đại, vượt xa khả năng hắn có thể tưởng tượng được, chỉ là thực lực thể hiện ngoài mặt nhưng cũng không phải là một chí tôn trẻ tuổi bình thường nào cũng có khả năng chống lại được.

Giờ khắc này, Cố Tiên Nhi cũng dồn toàn bộ lực chú ý vào một màn diễn ra trước mắt này, nàng muốn biết bây giờ Cố Trường Ca cường đại đến mức nào.

"Ngự Long Chưởng! Đây là bảo thuật thành danh của Đại Sở tiên triều!"

Có người nhịn không được kinh hô, nhận ra chiêu thức mà Sở Vô Cực sử dụng.

Oanh!

Một chưởng mà Sở Vô Cực đánh ra này chính là đại biểu cho một môn bảo thuật chí cường.

Hết chương 128.
Bạn cần đăng nhập để bình luận