Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1739: Thiên địa đồng bi

Chương 1739: Thiên địa đồng bi

Ầm!

Bầu trời tràn ngập huyết quang, rất nhanh liền bị sương mù chung quanh nuốt mất rồi chôn vùi ở bên trong.

Du hoàng vô cùng tuyệt vọng, đối mặt với một chưởng này, cho dù hắn có sử dụng toàn bộ thủ đoạn thì cũng sẽ bị chia năm xẻ bảy mà nổ tung, hình thần câu diệt.

Ngay cả thần hồn ở bên trong cũng hóa thành tro tàn, không còn tồn tại.

Thân là chủ nhân của Đại Du tiên triều, vật bảo mệnh của hắn cũng không ít, nhất là còn nắm giữ trấn quốc đạo kiếm hộ thân, từ lúc sinh ra đã đứng ở thế bất bại.

Đáng tiếc hắn gặp phải Cố Trường Ca, một trận chiến này đã định sẵn từ sớm là sẽ không tồn tại bất kỳ cơ may ngoài ý muốn nào.

“Đa tạ Cố Công tử đã ra tay.”

Gương mặt Du Thiên Chính đỏ lên, bởi vì kích động mà cả người không ngừng run rẩy.

Mặc dù hắn không tự tay đánh chết Du hoàng nhưng tận mắt nhìn thấy Du hoàng vẫn lạc trước mặt mình cũng đã đủ rồi.

Hận nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng xem như đã đặt dấu chấm hết.

Ngược lại, thần sắc Cố Trường Ca cũng không có bao nhiêu gợn sóng.

Đối với hắn mà nói thì tiện tay giết chết Du hoàng cũng không tạo thành ảnh hưởng gì, ngoại trừ ảnh hưởng tới thân phận thì cũng chẳng khác mấy so với việc bóp chết một con giun dế.

Mặc dù Du hoàng có trấn quốc đạo kiếm nhưng cuối cùng cũng chỉ đạt đến Chuẩn Đế cảnh, chưa từng bước vào hàng ngũ của Kẻ thành đạo.

“Những chuyện còn lại người cũng đừng khiến ta thất vọng.”

Cố Trường Ca nhàn nhạt liếc nhìn Du Thiên Chính, thân ảnh rất nhanh liền biến mất tựa như chưa bao giờ xuất hiện.

Cuộc đại loạn của Đại Du bây giờ mới bắt đầu, hắn chỉ thúc đẩy mọi thứ từ bên trong bóng tối mà thôi.

Du hoàng vẫn lạc chắc chắn sẽ xảy ra tai họa khắp nơi mà Du Thiên Chính cũng có cơ hội thừa cơ chưởng khống bát phương.

Ngoại trừ Du Thiên Chính thì không có ai biết chuyện xảy ra đêm nay, cũng không có ai biết kỳ thực Du hoàng đã chết thảm ở trên tay hắn.

Đối với ngoại giới mà nói thì Cố Trường Ca đang bị trọng thương, còn gặp phải hắc y nhân tập sát…

Làm sao sẽ dính líu tới chuyện giết chết Du hoàng được chứ?

Ai nấy đều không hề suy đoán chuyện này có liên quan tới hắn.

“Xin Cố công tử yên tâm, những chuyện tiếp theo liền giao cho ta.” Du Thiên Chính vô cùng thận trọng gật đầu một cái, nói với Cố Trường Ca đang rời đi.

Sau đó, ánh mắt hắn cuồng nhiệt đảo qua rất nhiều đồ vật vẫn còn lưu lại ở trước mắt.

Du hoàng vẫn lạc để lại trấn quốc đạo kiếm này, tất nhiên là nó sẽ rơi vào tay hắn. Dù sao thì công pháp mà hắn tu luyện cũng giống với Du hoàng, tất nhiên có thể chưởng khống thanh kiếm này.

Cho nên những tu sĩ khác có là Kẻ thành đạo thì cũng đừng hòng cướp đi trấn quốc chi khí của Đại Du tiên triều.

Chắc chắn Cố Trường Ca sẽ không lấy những thứ này đi.

Một mặt là hắn cũng không thiếu, mặt khác là lấy những thứ này đi rất có thể sẽ để lộ chuyện hắn ra tay, hại lớn hơn lợi, lợi bất cập hại.

“Như thế thật tốt, xem ra những hắc y nhân kia cũng là do Cố công tử an bài.”

“Cũng nhờ vậy mà đã thành toàn cho ta, rất nhiều người sẽ nghĩ đó là do Du hoàng an bài, không có chứng cứ…” Ánh mắt Du Thiên Chính xuyên thấu qua sương mù, chậm rãi nhìn lướt qua bên dưới, trên mặt mang theo nụ cười lạnh lùng.

Dư chấn từ trận giao chiến ở nơi này đã bị Cố Trường Ca thu dọn sạch sẽ từ sớm, cho nên có là Kẻ thành đạo tự mình dùng bí pháp hồi tưởng thì cũng không thể dò xét ra cái gì.

Như vậy ngược lại có thể khiến cho mọi người có một ảo giác rằng hắn đã dùng một loại thủ đoạn kinh khủng nào đó đánh chết Du hoàng…

Vù vù vù…

Sương mù vẫn đang tràn ngập khắp thiên địa bát phương, cuồn cuộn mãnh liệt.

Không biết đến từ nơi nào mà che lấp thiên khung ở Hoàng đô, làm tê liệt ngũ giác của đám tu sĩ.

Vào thời điểm này, cho dù có là Kẻ thành đạo thì cũng khó có thể nhìn rõ khung cảnh ở bên trong, điều này làm bọn hắn không khỏi kinh hãi.

Những tu sĩ còn lại đã sớm cảm nhận được bản thân lâm vào một mảnh hắc ám, giơ tay không thấy được năm ngón, chỉ muốn bỏ chạy về nơi xa, hoàn toàn không biết bên trong xảy ra chuyện gì.

Nhưng Du hoàng vẫn lạc vẫn có dị tượng xuất hiện, huyết vũ từ sâu trong thiên khung rơi xuống.

Thân là thiên tử thế hệ này của Đại Du, sinh mệnh của bản thân liền cùng một nhịp thở với khí vận tín ngưỡng của ức vạn tu sĩ và sinh linh, gắn liền tới cỡ nào thì khó mà tưởng tượng được.

Giờ khắc này, vô số tu sĩ và sinh linh bên trong Hoàng đô đều dại ra, thậm chí hoài nghi những thứ bản thân đang nhìn thấy có phải là ảo giác hay không.

Tất cả hoàng tử và công chúa cũng thẫn thờ, đầu óc ong ong.

“Chuyện này… Chuyện này… làm sao có thể…”

“Chẳng lẽ bệ hạ đã vẫn lạc?”

Đại thần phản ứng lại một chút, trong âm thanh run rẩy ẩn chứa sự sợ hãi cùng với bi thương, không thể tin chuyện này là sự thực.

Theo bọn hắn nghĩ thì trận đại chiến này không có bất kỳ sự hồi hộp nào, cho dù là một mình Du hoàng cũng có thể dễ dàng trấn áp Du Thiên Chính, huống chi là Du Hoàng còn an bài hậu chiêu.

Sao hắn lại vẫn lạc?

Trong lúc nhất thời, bên trong Đại Du Hoàng Đô tràn ngập âm thanh bi thương, tất cả mọi người đều không thể tin được, hoàng đế vô địch của bọn hắn lại vẫn lạc trong trận chiến này, bị đối thủ mấy trăm năm đánh chết, thân tử đạo tiêu, hình thần câu diệt.

Rất nhiều người hét lớn, thương tiếc đến tột cùng, thậm chí suýt chút nữa đã ngất đi.

Tu sĩ và sinh linh của các thế lực đạo thống cũng rung động không thôi, trong lòng vô cùng phức tạp.

Ai có thể nghĩ tới kết quả của trận chiến này lại như vậy cơ chứ?

“Phụ hoàng hắn sao lại vẫn lạc được, đây là chuyện không thể nào…”

Sắc mặt Du Phi Nhã trắng bệch, năm ngón tay siết chặt, bởi vì dùng sức quá mức mà phát ra tiếng vang răng rắc.

Mặc dù Du hoàng cực kỳ ích kỷ, chỉ coi trọng lợi ích của hoàng thất, xem nàng như thẻ đánh bạc để giao dịch nhưng hắn vẫn là phụ hoàng của nàng, bây giờ lại cứ như vậy mà vẫn lạc. Điều này thực sự khiến nàng choáng váng, suýt chút nữa đứng không vững…

Hết chương 1739.
Bạn cần đăng nhập để bình luận