Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 716: Cơ Thanh Huyên

Chương 716: Cơ Thanh Huyên

"Nghe nói nhân tài của đời này ở Chân Tiên thư viện vô cùng đông đúc, thiên kiêu xuất hiện tấp nập, có thể xưng là thời đại hoàng kim…"

"Rất nhiều cổ đại quái thai xuất thế, mỗi một người đều cường đại đến vô biên, phong vân tế hội, rồng cuộn hổ ngồi."

Cơ Thanh Huyên khẽ nói, trong ánh mắt cũng có chút mê mẩn.

Mặc dù nàng bái nhập vào Thái Thượng động thiên, nội tình truyền thừa cũng không yếu, nhưng đệ tử trong đó thật sự là quá ít.

Thiên kiêu mà nàng gặp, ngoại trừ tộc nhân của ẩn thế Cơ tộc ra, thì chính là đệ tử của Thái Thượng động thiên.

Thực lực của Vương Tiêu ở trong Thái Thượng động thiên kỳ thật cũng không tính kém.

Nhưng theo Cơ Thanh Huyên, so với những thiên kiêu thanh danh đã truyền xa kia, lại yếu hơn.

Người duy nhất đáng để nàng kính nể cũng chỉ có đại sư huynh Sở Hạo.

Mặc dù tính cách của Sở Hạo nhìn như rất bình thường, nhưng lại có một chút phá lệ kỳ quái.

Hắn luôn cảm thấy thực lực của mình không đủ mạnh, nhưng rõ ràng đã chèn ép rất nhiều đệ tử cùng thế hệ, còn muốn bế quan tu hành.

Hơn nữa còn là loại quanh năm bế quan, rất ít có thể gặp một lần.

Có trưởng lão từng nói, trừ phi là Thái Thượng động thiên xảy ra nguy cơ diệt môn, bằng không đại sư huynh Sở Hạo sẽ không dễ dàng xuất quan.

Lần này, nếu không phải Chu Tước cổ quốc xảy ra chuyện, Cơ Thanh Huyên đoán chừng đại sư huynh Sở Hạo của mình vẫn sẽ tiếp tục bế quan.

Nhưng mà may mắn mà có cơ hội này, nàng cũng có thể rời khỏi sơn môn, đi ra thế giới bên ngoài, quan sát rất nhiều tuổi trẻ thiên kiêu.

Ẩn thế Cơ tộc thần bí và điệu thấp cũng không phải là không có đạo lý.

Ở ngoại giới, cơ hồ rất ít có thể gặp được tộc nhân của Cơ tộc, Cơ Thanh Huyên từ lúc bắt đầu có trí nhớ, số lần mà nàng rời khỏi sơn môn có thể đếm được trên đầu ngón tay.

"Đại sư huynh, lẽ nào không thích những thiên kiêu này?”

Nhưng mà rất, Cơ Thanh Huyên chú ý tới thần sắc của Sở Hạo, có chút sững sờ khó hiểu.

"Đại sư huynh nhìn như khiêm tốn, nhưng kì thật rất ngông nghênh, hắn khẳng định không thích những thiên kiêu này.”

Vương Tiêu tỏ vẻ như nhìn thấu, có phần hứng thú nói.

"Ngươi câm miệng." Cơ Thanh Huyên lạnh lùng nhìn hắn một cái, lời ít mà ý nhiều, không hề che giấu chút chán ghét nào.

Âm thanh của nàng, tựa như được rèn luyện từ băng sương ngàn vạn năm, mang theo lạnh buốt thấu xương.

Tuy nói biết được tính cách của Cơ Thanh Huyên chính là như thế, nhưng Vương Tiêu vẫn có chút khó chịu, ba lần bảy lượt bị nàng không để ý, quát mắng.

"Cơ Thanh Huyên, ngươi cũng đừng quên, vị lão tổ kia của Cơ gia ngươi, đã đến lúc dầu cạn đèn tắt, đến lúc đó hắn tọa hóa, kẻ thù của nhà các ngươi.... hừ hừ....”

Hắn đắc ý cười một tiếng.

"Ngươi muốn chết!"

Nhất thời sát tâm của Cơ Thanh Huyên dâng lên đến cực điểm.

Nhưng bị nàng cưỡng ép đè xuống.

Vương Tiêu cười đắc ý, mảy may cũng không ngoài ý muốn.

"Hạo nhi, ngươi cũng không cần cùng ta đi nghênh đón những thiên kiêu này, ta cũng biết tính cách của ngươi, nói không chừng lát nữa sẽ nảy sinh xung đột.”

Mà một bên khác, Chu Tước quốc chủ cũng coi như sáng suốt, thản nhiên cười nói.

Dù sao lát nữa gặp đám thiên kiêu kia, hắn không thể không khiêm tốn lấy lòng.

Thân làm con, làm sao mà Sở Hạo lại có thể chịu được tình huống này, nếu như xảy ra xung đột thì người thua thiệt cuối cùng vẫn là bọn hắn.

"Ta đã biết phụ hoàng."

Sở Hạo trầm giọng nói, nắm chặt tay, có chút hận bản thân bất lực.

Nếu thực lực của hắn đủ mạnh, Chu Tước cổ quốc cũng không cần thái độ như bố thí của Chân Tiên thư viện.

Càng không cần cha hắn phải khúm núm nịnh nọt, lấy lòng thiên kiêu khác.

Quả nhiên, hắn vẫn cần bế quan, sau khi đột phá đến Chí Tôn cảnh thì không ai dám khinh thường Chu Tước cổ quốc nữa.

"Ta rất nhanh liền có thể chạm đến cấp độ kia…"

Giờ phút này, nếu như có người biết được suy nghĩ chân thực của Sở Hạo, nhất định sẽ khiếp sợ không nói ra lời.

Chí Tôn cảnh!

Đó là cảnh giới mà lão quái vật tu luyện mấy trăm vạn năm cũng không đột phá nổi.

Mà hắn đã sắp chạm đến cảnh giới kia, Sở Hạo hắn mới bao nhiêu tuổi? Mấy trăm tuổi mà thôi!

Phần thiên phú này đã khó có thể dùng từ “kinh hãi thế tục” để hình dung.

"Chúng ta đến hoàng cung trước.”

Sau đó, Sở Hạo mang theo hai người Cơ Thanh Huyên, Vương Tiêu đi đến một hướng khác, cố ý tránh đi cỗ chiến thuyền đang giáng lâm xuống Chu Tước cổ quốc.

"Chu Tước cổ quốc này, ta còn tưởng rằng sẽ có quan hệ với Chu Tước nhất tộc, nhưng không ngờ cũng chỉ là một tiểu quốc mà thôi.”

"Thế mà ta lại tới đây, còn tưởng rằng gặp được chuyện lớn gì, Chu Tước cổ quốc này có vẻ như ngay cả chuẩn Chí Tôn cũng không có, người mạnh nhất cùng lắm là Đại Thánh cảnh."

"Thảo nào hơn phân nửa lãnh thổ đã bị luân hãm…"

Trên cỗ chiến thuyền, một đám thiên kiêu nhìn xuống cảnh tượng phía dưới, không khỏi có chút thất vọng nói.

Bối cảnh phía sau bọn họ so với Chu Tước cổ quốc tựa như Hoàng đế bỗng nhiên vi hành đến tiểu thôn, tự nhiên là vô cùng thất vọng.

"Khí vận này... "

"Trước đó lúc ở trong không trung nhìn thấy, nhưng không phải là như vậy, chẳng lẽ cái gọi là khí vận chi tử có liên quan mật thiết với Chu Tước cổ quốc?"

Cố Trường Ca không khỏi híp mắt.

"Gặp qua các vị thiên kiêu của Chân Tiên thư viện."

"Ta là đương kim quốc chủ của Chu Tước cổ quốc."

Dưới cỗ chiến thuyền, Chu Tước quốc chủ mang theo một đám đại thần, còn có mấy vị công chúa trẻ tuổi mỹ mạo, thần tình thấp thỏm, bất an chờ đợi.

Rất nhiều người đều cúi đầu, có vẻ cẩn thận từng li từng tí, thấp thỏm lo âu, không có chút thần sắc cao hứng hay vui mừng nào.

Cho dù là trọng thần, đại tướng quyền hành một phương của Chu Tước cổ quốc, giờ phút này đều nơm nớp lo sợ, bộ dáng như giẫm trên băng mỏng, không dám thở mạnh một chút nào.

Lần này, người dẫn đầu đám thiên kiêu đến Chu Tước cổ quốc là ai, bọn hắn cũng không biết, cho nên không biết tính tình của hắn như thế nào.

Nếu như bởi vì bất kính mà đắc tội đối phương, thế thì thật sự là tội đáng chết vạn lần.

Hết chương 716.
Bạn cần đăng nhập để bình luận