Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1695: Không bằng sâu kiến

Chương 1695: Không bằng sâu kiến

Rất nhiều người kêu lên thảm thiết, phát hiện thân thể mình vậy mà lại nhanh chóng tan biến, toàn thân trở nên trong suốt, sau đó xương cốt cùng huyết nhục cũng trở nên trong suốt như pha lê rồi hóa thành quang vũ tiêu tan.

Cảnh tượng kinh khủng như thế, tựa như xương sọ lộ ra bị một chậu nước lạnh dội xuống, khiến cho tất cả mọi người phát run sợ hãi.

“Vì sao cỗ sương mù màu xám này trông rất quen mắt?”

Khuôn mặt Du Phi Nhã kịch biến, nàng mang theo đám người Đại Du tiên triều nhanh chóng bay ngược về sau, trở về trên cổ chiến thuyền.

Nàng luôn cảm thấy cỗ sương mù màu xám kinh khủng mà quỷ dị này dường như đã từng xuất hiện. Mặc dù nàng chưa nhìn thấy tận mắt bao giờ nhưng đã nghe đến nó từ đủ loại tin tức.

“Trước đây trong lúc ẩn thế Cơ gia đi tới Côn Sơn nghĩ cách cứu viện tiên tổ thì hình như đã từng gặp qua một trận sương mù kinh khủng khiến toàn bộ ẩn thế gia tộc mất mạng…”

“Ngay cả Kẻ thành đạo cũng khó thoát khỏi cái chết mà mệnh tang trong đó.”

Khuôn mặt Du Phi Nhã khó che dấu được sự sợ hãi, loại sương mù này trước kia chỉ xuất hiện ở cấm khu quỷ dị của Côn Sơn, tại sao ở đây cũng có?

Nang không kịp suy nghĩ thêm, nhanh chóng cho người mở trận văn phòng ngự trên chiến thuyền ra, tránh cho chiến thuyền bị màn sương mù này nuốt chửng.

Trong lúc đó, trong đầu của Du Phi Nhã đột nhiên có tia sáng lóe lên, khiến toàn thân nàng chấn động, sắc mặt sợ hãi khó có thể tin.

Nàng khó khăn nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về vị trí của Cố Trường Ca ở phía trước nhưng nơi đó đã sớm không có một ai. Dường như ngay lúc màn sương mù màu xám kia cuốn tới thì Cố Trường Ca cũng biến mất theo.

“Lúc đó Cố Trường Ca cũng đang trên đường đến Côn Sơn, vừa lúc cũng gặp một trận sương mù quỷ dị…”

“Cái này hẳn… hẳn chỉ là trùng hợp.”

Chẳng biết tại sao, Du Phi Nhã đột nhiên nghĩ tới một loại khả năng cực kỳ đáng sợ, nhịn không được rùng mình một cái, không dám nghĩ tiếp nữa.

Toàn bộ Cổ Huyền di chỉ bởi vì màn sương mù kinh khủng đột nhiên xuất hiện này mà hoảng sợ bất an.

Gần như là tất cả mọi người đều đang nghĩ biện pháp thối lui về phía ngoài cùng. So với khói đen trước đây, rõ ràng là sương mù màu xám này đáng sợ hơn.

“Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đại quân hoạt tử nhân vốn không có tri giác này lại bỗng nhiên sợ hãi?”

Tại chỗ sâu trong Cổ Huyền di chỉ, khắp nơi đều là thi hài cùng miếu cổ điện đường bị tàn phá, sụp đổ thành một mảnh, không thấy rõ được hình dáng nguyên bản.

Một vị Lục Địa Kiếm Tiên đang dò đường có chút bất an quay đầu lại, cảm giác đại quân đang truy sát bọn hắn vậy mà lại nhanh chóng rút lui tựa như thuỷ triều, càng giống như cảm nhận được nhân vật đáng sợ nào đó.

“Mặc kệ như thế nào, chỗ này chính là chỗ mà trước đó đã truyền đến chấn động, chắc chắn là lối vào Kính Hồ ở ngay phía trước.”

Dịch Kiếm Tiên nói, ánh mắt rơi vào khu vực trước mặt.

Nơi đó có một mảnh phế tích bị sụp đổ, một tòa miếu cổ lộ ra ánh sáng nhàn nhạt thấp thoáng ở bên trong.

Xung quanh còn có không ít dây leo xanh tươi rực rỡ mọc lên.

Cảnh tượng như vậy thật sự có chút không thích hợp so với hoàn cảnh ở nơi này.

“Dường như khí tức này không đúng lắm, chẳng lẽ ngoại giới đã xảy ra chuyện gì? Loại cảm giác này khiến ta hơi bất an. Lần trước ở Côn Sơn ta cũng đã từng cảm thụ qua loại khí tức này từ đằng xa, làm sao lại xuất hiện ở đây được chứ?”

Một Kẻ thành đạo cau mày nói, cảm thấy ở ngoại giới có một loại khí tức kinh khủng đang áp đến. Ngay cả Kẻ thành đạo cũng là hãi hùng khiếp vía một trận, khó mà bình tĩnh trở lại.

Lần trước ẩn thế Cơ gia đánh vào Côn Sơn, muốn nghĩ cách cứu viện tiên tổ, hắn cũng có mặt trong đó, nhưng lại không ở chung một chỗ với đám người Cơ gia.

“Chuyện bên ngoài chúng ta không quản được nhiều…”

“Phía trước đúng là có không gian dao động, bên trong còn có càn khôn khác.”

Lão Hoàng tổ của Đại Du tiên triều lắc đầu, ánh mắt như Thiên Đao rơi xuống, hư không run rẩy, âm thanh leng keng vang dội. Hắn nói với vẻ khẳng định: “Đúng thật là cất giấu một cỗ không gian dao động.”

Những Kẻ thành đạo còn lại cũng đang đánh giá lập tức lộ ra nét mặt vui mừng, đang như không tự động chui tới cửa, cuối cùng thì bọn hắn cũng đã tìm được Kính Hồ.

“Không biết ở trong đó có nguy hiểm gì không, cứ để bọn họ đi dò đường xong rồi lại nói.”

Ánh mắt Kẻ thành đạo Thần Linh sơn lạnh nhạt, đảo qua bọn người Tuyết Kiếm Tiên, định để bọn hắn tiến vào cánh cửa kia trước.

Lời này của hắn được những người khác tán đồng, tất cả đều lạnh lùng nhìn về phía mấy người Dịch Kiếm Tiên… không cho bọn họ cơ hội lựa chọn.

“Các ngươi đã nói sau khi mở đường sẽ thả chúng ta ra…”

Nghe vậy, sắc mặt của một vị Lục Địa Kiếm Tiên khó coi, trong lòng đều là khuất nhục và không cam tâm.

Tại giới này hắn là người mạnh nhất đừng sừng sững trên đỉnh phong, thế mà bây giờ lại giống như chó bị người sai sử. Thậm chí đối phương còn lật lọng, căn bản không muốn thực hiện lời nói đã đáp ứng trước đó.

“Tự tìm cái chết.”

Ngay khi vị Lục Địa Kiếm Tiên này vừa dứt lời, ánh mắt của một Kẻ thành đạo ở Thiên Hoàng Sơn lạnh xuống, giống như là có Ma Sơn kinh khủng ép xuống vạn quân, bao trùm nghiền ép vị Lục Địa Kiếm Tiên nọ.

Trong nháy mắt có sương máu tràn ngập, một tiếng hét thảm vang lên, người nọ nổ tung thi cốt văng đầy trời, trực tiếp hình thần câu diệt.

Một vị Lục Địa Kiếm Tiên, người mạnh nhất sừng sững đứng ở giới này vậy mà lại chết như thế.

Một màn này khiến thần sắc bọn người Dịch Kiếm Tiên đột biến. Rất nhiều người phẫn nộ muốn xuất thủ liều mạng nhưng lại bị người bên cạnh gắt gao giữ chặt, không cho vọng động.

Đối mặt với Kẻ thành đạo, cũng chính là siêu thoát chi cảnh trong miệng bọn hắn, bọn hắn căn bản không có cơ hội chống lại, không khác gì sâu kiến muốn lung lay đại thụ.

Hết chương 1695.
Bạn cần đăng nhập để bình luận