Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 984: Yêu Sư Bạch Côn

Chương 984: Yêu Sư Bạch Côn

"Nếu sớm biết được dư nghiệt của mười ba đạo tặc ở trong thành, ta đã sớm phái người lục soát xung quanh rồi, cho nên sao có thể làm phiền Trường Ca thiếu chủ hưng sư động chúng như vậy, nếu có người bao che dư nghiệt của mười ba đạo tặc, ta mà bắt được thì nhất định sẽ chém giết không tha."

Sau khi Bắc Trạch thành chủ nói xong lời này, những nhân vật lớn sau lưng hắn cũng nhao nhao lên tiếng, bọn hắn cho thấy lập trường của mình, tuyệt đối sẽ không che giấu dư nghiệt của mười ba đạo tặc.

Nghe nói như thế, trong lòng rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi bị chấn động.

Nhân vật lớn như vậy, lúc bình thường, bọn hắn hoàn toàn không thể gặp được.

Nhưng hôm nay bởi vì Cố Trường Ca muốn điều tra dư nghiệt của mười ba đạo tặc nên tất cả đều xuất hiện, đồng thời thận trọng đảm bảo như thế.

Dạng quyền thế này thật sự quá kinh người, khó có thể tưởng tượng nổi.

"Có câu nói đó Bắc Trạch thành chủ thì chúng ta an tâm rồi. Chúng ta cũng không phải là hạng người cố tình gây chuyện. Chủ nhân phân phó chúng ta đến đây chỉ là để bắt dư nghiệt của mười ba đạo tặc. Chúng ta cũng sẽ không làm khó Bắc Trạch thành chủ và chư vị."

Nhìn thấy đám người Bắc Trạch thành chủ thức thời như thế, những sinh linh có dáng vẻ giống như Dạ Xoa cũng nở ra một nụ cười nhạt.

"Xin chư vị yên tâm, chúng ta sẽ hoàn toàn phối hợp điều tra tìm kiếm, cũng sẽ không bỏ quan bất kì người nào khả nghi." Bắc Trạch thành chủ bảo đảm nói.

Sau đó, đại quân hùng mạnh tiến xuống Bắc Trạch thành cổ, bắt đầu cuộc tìm kiếm từng phủ đệ và cung điện.

Toàn bộ Bắc Trạch cổ thành bắt đầu náo động, tất cả mọi người đều lo lắng, sợ rằng dư nghiệt của mười ba đạo tắc đang ẩn náu xung quanh mình.

Xuân Phong Bích Ngọc Lâu, Thính Vũ Hiên.

Đây là nơi yên liễu chi địa ( trốn ăn chơi ong bướm xa hoa ) của Bắc Trạch cổ thành, bình thường chỗ này rất náo nhiệt, oanh oanh yến yến, mùi son phấn khắp nơi.

Nhưng hôm nay lại rất yên tĩnh.

Trong một phòng nhỏ, một trung niên nam tử có sắc mặt trắng bệch, đang ngồi trên xe lăn không kìm được ho ra máu.

Đôi mắt của hắn được che bằng vải đen, ngoài ra, chi dưới bị tàn phế, hắn không có bất kỳ khả năng di chuyển nào.

Đây không phải bị ngoại thương bình thường, cho dù rất nhiều loại Thánh dược cũng khó có thể trị tận gốc.

Chính như con mắt của hắn đều là vì đã nhìn thấy quá nhiều thiên cơ mà bị phản phệ lại, cuối cùng cả đời cũng khó có thể trị khỏi.

Phía sau trung niên nam tử là một nam tử trẻ tuổi với sắc mặt bi thương đang không khỏi thở dài nói: "Sư phụ, có phải hôm nay chúng ta chỉ có thể chờ chết ở đây hay không?"

Những ngày này, trốn đông trốn tây.

Mỗi thời mỗi khắc hắn đều nơm nớp lo sợ, phải cẩn thận từng li từng tí, hắn giống như một con chuột sống trong bóng tối, không thể nhìn thấy chút ánh sáng nào.

Cuộc sống như này khiến cho hắn rất tuyệt vọng, hắn vẫn không hiểu tại sao một người liệu sự như thần như sư phụ lại có ngày bị đuổi giết như vậy.

Thượng giới lớn như thế lại không có nơi nào có thể sống yên ổn.

Nam tử trung niên nghe thấy vậy, từng lời nói như chạm vào vết thương trên người, một lần nữa lại ho ra máu.

Hắn khẽ lắc đầu, giọng nói có vẻ rất bình tĩnh, như thể hắn đã sớm dự liệu được điều đó rồi.

"Không ngờ Cố Trường Ca lại tìm đến nhanh như vậy. Ta còn tưởng mình có thể trốn thêm vài ngày nữa. Tất cả đều là lỗi của ta. Nếu không phải vì lòng tham thì sao có thể gây ra tất cả những chuyện này chứ?"

"Đồ nhi, ngươi đi đi, đưa Liên nhi đi theo đi, người mà Cố Trường Ca muốn bắt là ta, các ngươi không hề có liên quan gì cả."

"Đây là bí bảo lúc đầu ta luyện chế ra được. Sau khi hai người các ngươi sử dụng hãy trốn vào trong hư không rồi lặng lẽ rời khỏi. Không ai có thể phát hiện ra dấu vết của các ngươi đâu. Sau đó, các ngươi hãy nhân cơ hội trốn đến Yêu Giới, đi tìm một người tên là Quân Bất Phàm, giao cẩm nang này cho hắn."

Nam tử trung niên nói tất cả những điều này một cách bình tĩnh.

Đồng thời hắn từ trong ngực lấy hai vật.

Một thứ là cẩm nang rất bình thường, một thứ là ngọc phù bình thường, chúng cũng không chỗ nào quá đặc biệt, cho dù ném xuống đất thì cũng không ai thèm để ý.

Nhưng hiện tại, hai vật phẩm này lại được hắn nâng niu giao cho hai người còn lại.

Sau lưng nam tử trẻ tuổi còn có một nữ tử dáng người nổi bật đang đứng, dáng vẻ nàng rất xinh đẹp, da trắng như tuyết, hàng lông mày thanh tú, sáng sủa.

Giờ phút này, sắc mặt của nàng như có chút không đành lòng, nhưng cuối cùng nàng vẫn không nói thêm điều gì.

"Sư phụ, nếu chúng ta rời khỏi, vậy thì ngươi phải làm sao đây? Hiện tại ngài đang bị thương rất nặng. Một khi chúng ta rời khỏi, ngài bị Cố Trường Ca bắt được, đó chính là đường chết."

Nam tử trẻ tuổi nghe vậy, sắc mặt lại càng trở nên bi thương, hốc mắt đỏ hoe giống như có thể khóc bất cứ lúc nào.

"Đồ nhi, bây giờ ngươi đã có được chân truyền của vi sư rồi. Cho dù không có vi sư thì ngươi cũng có thể sống tốt. Ngươi không cần thiết phải chôn vùi cả đời ở nơi này chỉ vì vi sư."

Nụ cười của trung niên nam tử như có chút vui mừng, nhưng lời nói vẫn kiên định, không cho phép bất kì nghi vấn nào.

"Liên nhi, ngươi đó, phụ thân rất thẹn với ngươi và mẫu thân ngươi, nhưng phụ thân làm như vậy cũng thân bất do kỷ. Mấy năm nay, phụ thân không tìm đến ngươi, không phải vì không muốn gặp ngươi, mà là vì không muốn liên lụy tới ngươi."

"Trái lại là làm khổ ngươi, một mình xây dựng lên Xuân Phong Bích Ngọc Lâu lớn như vậy.”

Sau đó, hắn lại lần nữa nhìn về phía nữ tử yểu điệu kia, có chút áy náy nói, mặc dù hắn không thể nhìn thấy được nhưng hắn biết thật ra nữ nhi cũng đang nhìn mình.

Điều này ít nhiều cũng khiến cho trung niên nam tử có chút vui mừng.

Ai có thể ngờ được, chủ nhân đứng sau tổ chức sát thủ Xuân Phong Bích Ngọc Lâu tiếng tăm lưng lẫy này lại là nữ nhi của Yêu Sư Bạch Côn hắn chứ?

Hết chương 984.
Bạn cần đăng nhập để bình luận