Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1077: Ngươi vẫn định giả bộ hồ đồ với ta?

Chương 1077: Ngươi vẫn định giả bộ hồ đồ với ta?

"A... Trường Ca thiếu chủ…."

Quân Dao không ngờ Cố Trường Ca sẽ bỗng nhiên chủ động trò chuyện lại còn gọi tên của mình, nàng không khỏi có chút chóng mặt, căn bản không kịp phản ứng hắn đang nói cái gì.

"Dao nhi, Trường Ca thiếu chủ đang nói chuyện với ngươi đấy?"

Nhìn thấy một màn này, Bình Loạn Thiên Vương lộ ra vẻ mặt vui mừng, vội vàng quát lớn, "Ngươi đang làm gì thế?"

Nghe vậy, Quân Dao bỗng nhiên kịp phản ứng lại, trên mặt hiện lên một chút đỏ ửng.

Nàng thẹn thùng cúi đầu, không có ý định ngẩng đầu nhìn Cố Trường Ca, nói: "Ngày nào ta cũng có thời gian, Trường Ca thiếu chủ đến lúc nào cũng được."

Cố Trường Ca dường như có chút kinh ngạc, sau đó mỉm cười nói, "Nếu đã như vậy, ba ngày sau ta lại đến đây thỉnh giáo trà nghệ của Quân Dao cô nương."

Dứt lời, hắn không ở lâu hơn nữa, dẫn theo một đám cường giả rời đi.

Nhìn thấy bóng dáng của Cố Trường Ca biến mất, khuôn mặt Quân Dao đỏ lên, đầu cũng còn có chút choáng váng.

"Tiểu Phàm, ngươi xem, Trường Ca thiếu chủ chủ động nói chuyện với ta, hắn lại còn biết tên của ta nữa..."

"Ngươi nói xem có phải ta đang nằm mơ hay không?"

Sự bất ngờ kia tới quá bất ngờ khiến nàng không khỏi nghi ngờ bản thân có phải đang mơ hay không.

Nhưng nghe Quân Dao nói như thế, thần sắc của Quân Phàm lại có vẻ hơi âm trầm.

"Cơ thể ta không thoải mái, đi nghỉ trước đây."

Hắn lắc đầu rồi bước nhanh rời đi, Quân Dao thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không để ý thêm nữa.

Lúc này, đôi mắt nàng sáng lấp lánh tưởng tượng tới cảnh tượng ba ngày sau, trong lòng rất chờ mong, hi vọng ba ngày này trôi qua thật nhanh.

Sau khi rời đi Bình Loạn Thiên Vương phủ, Cố Trường Ca không bảo tỷ đệ Bạch Liên Nhi dẫn hắn đi đến nơi gọi là nơi dược thảo sinh trưởng, mà trở lại cung điện nghỉ ngơi.

Trong lòng hai tỷ đệ Bạch Liên Nhi và Bạch Họa rất chấn động, vẫn chưa hoàn hồn từ chuyện vừa rồi.

Người khác không biết việc Quân Phàm chính là Quân Bất Phàm, nhưng bọn hắn lại biết.

Mà hiện giờ Cố Trường Ca lại dự định bảo Quân Phàm mang binh tiến đến vây quét tỷ tỷ của hắn.

Thủ đoạn kia quả thật tàn nhẫn ác độc.

Hiện tại, hai người vẫn không biết Cố Trường Ca đã biết thân phận chân thật của Quân Phàm hay chưa.

Bởi vì vào thời điểm này, hai người cũng khó mà bảo toàn bản thân.

Dựa vào trực giác ẩn cư phía sau màn, chấp chưởng Xuân Phong Bích Ngọc Lâu mấy năm nay, Bạch Liên Nhi gần như đã vững tin Cố Trường Ca đã biết thân phận của nàng và Bạch Họa.

Lời nói lúc bên đường của Cố Trường Ca rất có thể chỉ là vì trêu cợt hai người các nàng, thế mà các nàng còn suýt chút nữa tin là thật.

Che đậy tất cả khí tức, cộng thêm khối ngọc bội có thể ẩn nấp thiên cơ mà phụ thân lưu lại cho nàng vậy mà đều không hề có tác dụng.

Bạch Liên Nhi không biết Cố Trường Ca làm như thế nào nhìn thấu thân phận của hai người, mà hiện giờ chuyện đó cũng không trọng yếu.

Nếu như chỉ đơn độc một mình thì nàng có ba phần nắm chắc trốn thoát khỏi tay Cố Trường Ca.

Nhưng hiện tại bên người nàng còn có một tên Bạch Họa vướng víu, nàng không thể bỏ mặc hắn mà đi được.

Việc mà nàng có thể làm chính là giơ tay chịu trói.

Loại cảm giác bất lực này khiến trong lòng nàng rất không thoải mái.

"Đang yên đang lành, tại sao lại có một khối bớt ở trên mặt?"

Mà trong khi Bạch Liên Nhi đang suy nghĩ đủ điều thì giọng nói mang theo vài phần hứng thú của Cố Trường Ca vang lên đánh gãy suy nghĩ của nàng.

Bạch Liên Nhi lấy lại tinh thần, nhìn Cố Trường Ca rồi nói: "Không biết đại nhân nói vậy là có ý gì?"

"Tỷ tỷ….."

Bạch Họa có chút sợ hãi nhìn Cố Trường Ca.

Mặc dù có đôi khi đầu óc của hắn không quá nhanh nhạy, nhưng cũng cảm giác được bầu không khí bây giờ rất không thích hợp.

Cố Trường Ca cũng không bảo bọn hắn dẫn đường đi tìm nơi trồng dược thảo mà mang bọn hắn về trong cung điện, đồng thời bảo tất cả mọi người lui ra ngoài.

Điều đó đã cho thấy cái gì? Không cần nói cũng biết.

"Không có ý gì, chẳng qua là cảm thấy khối bớt trên mặt ngươi không dễ nhìn." Cố Trường Ca tùy ý nói.

Bạch Liên Nhi nhàn nhạt nhìn hắn rồi đáp: "Vậy thì thật xin lỗi, từ khi sinh ra thì ta đã có khối bớt này rồi. Nếu như làm khó chịu ánh mắt của đại nhân vậy thì đại nhân hãy để ta rời khỏi đây đi."

Ánh mắt của Cố Trường Ca rơi xuống khuôn mặt nàng, hắn bỗng nhiên khẽ cười, nói: "Nếu như ta nói không thì sao?"

"Vậy thì ta cũng chỉ có thể vẫn luôn gây khó chịu cho mắt của đại nhân." Bạch Liên Nhi không chút nào sợ hãi đối mặt với hắn.

"Thật sao? Vậy xem ra ngươi dự định vẫn luôn giả bộ hồ đồ với ta."

Cố Trường Ca lơ đễnh nói, "Nhưng ngươi như vậy làm ta cảm thấy có chút khó chịu."

Bạch Liên Nhi bày ra thần sắc nghe không hiểu, nói, "Không biết đại nhân nói vậy là có ý gì? Xin thứ cho tiểu nữ tử ngu dốt, không thể lý giải được."

"Không thể lý giải cũng không sao, chờ sau khi ta giết hắn thì có lẽ ngươi sẽ hiểu được."

Nghe vậy, Cố Trường Ca chỉ cười nhạt một tiếng, vừa dứt lời thì bàn tay giơ lên phía trước.

Hư không lập tức mơ hồ, lực lượng kinh khủng tựa như sóng gió mênh mông động trời nghiền ép về phía Bạch Họa, khiến sắc mặt của hắn kịch biến.

Hắn thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì đã bị thần thông biến thành bàn tay lớn của Cố Trường Ca túm vào trong hư không.

"Tỷ tỷ cứu ta….."

Khuôn mặt của Bạch Họa hoảng sợ đến mức trắng bệch, hắn ho ra một ngụm máu tươi, ngay sau đó xương cốt phát ra tiến gãy vỡ, lục phủ ngũ tạng cũng nứt ra.

Nếu không phải Cố Trường Ca khống chế lực đạo thì nháy mắt vừa rồi cả người hắn đã nổ tung, hình thần câu diệt tại chỗ.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, Bạch Liên Nhi cũng biến sắc, nàng lạnh lùng quét nhìn Bạch Họa, nếu không phải phụ thân giao phó hắn cho nàng thì còn lâu nàng mới nguyện ý quản một thứ phế vật vướng víu như thế.

Càng sẽ không bị Cố Trường Ca cản tay đủ chỗ.

Hết chương 1077.
Bạn cần đăng nhập để bình luận