Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1627: Hâm mộ

Chương 1627: Hâm mộ

Trên thân vẫn là y phục lúc nàng bị bắt.

Vải thô áo gai cũ nát, dính đầy bùn đất cùng với vết máu loang lổ, nàng cúi đầu đi theo Cố Trường Ca, một đường tiến vào nơi đây, làm như không thấy hết thảy quang cảnh xung quanh.

Mặc dù mấy ngày nay nàng đã ổn định lại, không cần phải tiếp tục chạy trốn, nhưng nàng cũng không xử lý rất nhiều vết bẩn và vết máu trên mặt.

Bởi vì… đối với nàng mà nói thì như thế này cũng là một biện pháp che dấu rất tốt, không cần phải lo lắng người khác thấy được dung nhan của mình mà vướng vào rắc rối không cần thiết.

Cố Trường Ca cũng không để ý hay tỏ ra chán ghét bộ dạng này của nàng.

“Lần này đi săn gặp được gia hỏa đáng thương, ta không đành lòng nên đã cứu nàng.”

Trên mặt Cố Trường Ca mang theo nụ cười nhàn nhạt, tùy ý nói.

“Thì ra là thế.”

Đám người bừng tỉnh, cũng không dám hoài nghi lời này, chỉ là có chút hâm mộ đối với A Thanh.

Nàng cũng coi như là trong họa gặp phúc, từ tù binh lắc mình biến hoá.

Nếu đi theo bên cạnh Cố Trường Ca, ngay cả thế lực đối địch với nàng trước đây là Đại Du tiên triều thì cũng không dám nói nhiều một câu.

Đương nhiên mọi người cũng không biết rõ thân phận của A Thanh, ngay cả mấy người Du Liệt cũng không biết chút nào.

Bọn hắn hoàn toàn coi nàng là tù binh phổ thông giống như những người khác, sau khi chiến bại tại khu vực biên giới thì bị áp giải tới đây.

A Thanh bình tĩnh đứng sau lưng Cố Trường Ca, nhìn hắn cùng rất nhiều tuổi trẻ thiên kiêu tùy ý trò chuyện, tất cả mọi người đều biểu lộ thái độ cung kính, lấy lòng đối với hắn.

Ngay cả vị an bài trận trò chơi đi săn này, người thừa kế tương lai của Đại Du tiên triều cũng vô cùng kính cẩn đối với hắn.

Điều này khiến nàng cảm thấy mộng ảo, khó phân biệt thật giả, tâm tình khó mà bình tĩnh trở lại.

Cố Trường Ca đã cứu nàng rốt cuộc là có thân phận và lai lịch như thế nào?

Mấy ngày nay Cố Trường Ca không hề chủ động hỏi thăm những chuyện như lai lịch của nàng, chẳng qua là thỉnh thoảng sẽ để lộ ra bộ dạng hứng thú.

Đối với mọi chuyện xung quanh nàng đều mang thái độ cảnh giác cho nên vẫn luôn duy trì trầm mặc, chưa từng nói gì về thế giới của nàng.

Cố Trường Ca cũng tỏ vẻ không hề nóng nảy.

Nhưng điều này càng khiến nàng nhìn không thấu, không biết phải làm sao, hơn nữa còn thiếu ân tình của hắn.

Nàng là người không thích mắc nợ ân tình, nhưng Cố Trường Ca lại có ân cứu mạng nàng hai lần. Dạng ân tình này cho dù nàng có phải làm trâu làm ngựa báo đáp thì cũng không quá đáng chút nào.

“Mấy vị thiên kiêu của Xích Luyện tông mất tích.”

Một vị tuổi trẻ thiên kiêu bỗng nhiên chú ý tới trong đám người trở về thiếu mất mấy người, ánh mắt hơi run lên.

Loại trò chơi đi săn này sao có thể có người xảy ra chuyện? Hơn nữa lại còn là một đám người?

Tay A Thanh dưới ống tay áo hơi căng thẳng, ra chút mồ hôi lạnh. Xem ra đám người truy sát nàng trước đó chính là người của Xích Luyện tông.

Nếu như lát nữa đối phương điều tra ra đám người kia mất tích có liên quan đến Cố Trường Ca, vậy nàng sẽ không chút do dự đứng ra gánh chịu hết thảy.

“Trong bãi săn nguy cơ trùng trùng, có đôi khi gặp phải nguy hiểm gì đó ngoài ý muốn thì cũng là chuyện bình thường.”

Nghe vậy, Nhị hoàng tử Du Liệt cũng không nghĩ gì nữa, khoát tay áo cười nói để mọi người không cần quan tâm.

Đương nhiên hắn đã sớm nghe được một chút phong thanh, dù sao thì tại phụ cận bãi săn cũng có cường giả trông coi, cẩn thận chú ý tình huống bên trong.

Thời điểm Cố Trường Ca ra tay giết đám người kia, vị cường giả đó đã cảm nhận được nhưng cũng không dám lộ ra, chỉ có thể làm như không thấy.

“Đúng vậy, trong đó thật sự là nguy cơ trùng trùng, ngay cả chúng ta cũng đã gặp không ít nguy hiểm, thậm chí suýt chút nữa còn bị mất mạng ở trong đó. Bọn người Triệu Cang huynh cũng thật là không may mắn lắm.”

Mọi người ở đây đều không phải đồ đần, biết rõ trong lời nói của Nhị hoàng tử có ý bảo bọn hắn đừng quản chuyện này, xem như ngoài ý muốn là được. Bọn hắn lập tức rối rít mở miệng phụ họa.

Ngay cả Nhị hoàng tử cũng phải che đậy lý do vì sao đám người đó mất tích, cái này còn cần suy nghĩ nhiều sao?

A Thanh sững sờ chứng kiến hết thảy, suýt chút nữa có chút không phản ứng kịp.

Sự tình mà dưới cái nhìn của nàng là một phiền toái lớn cứ như vậy đã giải quyết xong?

Nàng cũng không ngốc, nhìn ra được vị Nhị hoàng tử này bảo đám người kia đừng quản chuyện này.

“Người đâu, mau cởi xiềng xích cho vị cô nương này.”

Thời điểm nỗi lòng của A Thanh đang hết sức phức tạp, Nhị hoàng tử Du Liệt bỗng nhiên liếc mắt về phía nàng, nở nụ cười phân phó nói.

Đây là cấm khí do Đại Du tiên triều đặc chế, có khắc trận văn cấm chế đặc thù.

Nếu dùng ngoại lực cưỡng ép mở ra, chỉ có thể ầm một tiếng nổ tung, liên đới tù binh cũng hình thần câu diệt.

Cho nên người bình thường cũng sẽ không đụng vào chứ nói gì đến chuyện mở ra.

Rất nhanh kèm theo một tiếng bịch, xiềng xích vừa dày vừa nặng rơi xuống đập trên mặt đất, pháp lực đã mất lâu nay lại lưu chuyển trong cơ thể một lần nữa.

A Thanh có chút sững sờ, càng ngày càng cảm thấy tất cả những điều này thật sự là quá mộng ảo.

Không chỉ người thừa kế tương lai của Đại Du tiên triều thay đổi thái độ cực lớn đối với nàng, đám người xung quanh cũng ném cho nàng những ánh mắt hâm mộ.

Hâm mộ một tù binh là nàng sao?

Mặc dù thời gian nàng tới thế giới này chưa dài, nhưng A Thanh vẫn rõ ràng người thừa kế tương lai của Đại Du tiên triều đại biểu cho cái gì.

Nói thẳng ra, chỉ cần một câu nói của đối phương là đã có thể điều động rất nhiều đại quân kinh khủng mà trước đây từng trắng trợn tiến công thế giới của nàng, công phá chiếm giữ nó.

Hiện tại, nhân vật như vậy lại đứng trước mặt nàng, nói chuyện với vẻ thân thiện, hoàn toàn khác biệt so với thái độ lạnh lùng vô tình trước đây.

Hết chương 1627.
Bạn cần đăng nhập để bình luận