Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2739. Vạn Hồn Uyên

Chương trước Chương sau
Thông báo
Truyện viptruyenfull.com đã đổi địa chỉ thành https:viptruyenfull.com. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!
Trên dưới Thanh Linh tông, cả tông phái đều mừng rỡ vui mừng, cho rằng đây chính là khổ tận cam lai, thời cơ đã đến, nhờ ơn của trời. Có được hai người đệ tử thế này, sao còn phải lo lắng tương lai tông môn không hưng cho được?
Mà việc này, Trần Cẩn Sương đang bế quan còn chưa hay biết.
Bên trong Vạn Hồn Uyên, âm khí tràn ngập, hàng nghìn tỷ oan hồn đang gào thét, trông như sương mù, hóa thành các kiểu dáng vẻ dữ tợn hung ác, gầm gào khắp nơi.
Đây là tuyệt địa ở Đông Vũ châu, nghe nói có liên quan đến thời đại trước, vô số sinh linh mai táng nơi đó. Âm khí ngùn ngụt ngập trời, phô thiên cái địa, dù là giữa ban ngày cũng vô cùng lạnh lẽo.
Khoảng cách từ nơi xa xôi cũng có thể nghe thấy tiếng kêu rên gào thét của hàng nghìn tỷ linh hồn, vô cùng khủng khiếp. Một bóng người đầy vết máu tươi, mái tóc dài như rong biển bị máu tươi làm ướt mẹp, che khuất toàn bộ khuôn mặt, lẳng lặng đổ xuống đây, thương thế đáng sợ.
Từng luồng oan hồn lạnh lẽo như sương giá, và cả những độc trùng sinh trưởng trong chướng khí khí độc đang xâu xé máu thịt.
Ở rất nhiều nơi đều có thể ngẫu nhiên bắt gặp xương cặn còn sót lại tơ máu. Rắc, rắc…
Âm thanh xương cốt bị gặm cắn lộ ra vô cùng rõ ràng dưới đáy vực trống trãi lạnh giá, trông khiếp người vô cùng.
Trần Cẩn Hàn miễn cưỡng mở đôi mắt đầy tơ máu ra, nhìn vào bóng tối, gần như không có một tia sáng trên đỉnh đầu. Ở Vạn Hồn Uyên này không thấy ánh mặt trời, đến tận bây giờ luôn là nơi tốt để chôn thây vùi cốt.
Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có một ngày bị người ta ném đến nơi thế này, hơn nữa đó còn là tỷ tỷ ruột của nàng. Trần Cẩn Hàn định cử động tay chân nhưng lại phát hiện ra không được, sự đau đớn mãnh liệt khó diễn tả được càn quét khắp toàn thân.
Tay chân nàng đều đã gãy hết, cột sống cũng đã gãy, trên dưới khắp người, gần như không có một khúc xương nào còn nguyên vẹn. Ngã xuống từ nơi cao như thế, nàng cũng không biết bằng tu vi yếu ớt kia của mình rốt cuộc làm sao còn sống.
Chẳng qua, sự đau đớn âm ỉ như có vạn con trùng cùng với nỗi sợ hãi gần như tuyệt vọng ban đầu, đến lúc này đều đã biến thành chết lặng.
Từng hình ảnh trong quá khứ hiện lên trong đầu nàng như đèn kéo quân.
Thuở nhỏ hai người tu hành ở Thanh Linh tông, qua mấy mươi năm, tựa như chỉ trong chớp mắt, cuối cùng dừng lại với ánh mắt vô tình lạnh lùng của tỷ tỷ nàng.
Vốn cho rằng sau khi mình thức tỉnh Vô Cấu tiên thể, thái độ tỷ tỷ đối xử với nàng sẽ chuyển biến tốt, sẽ không còn như trước kia, xem thường nàng, cho rằng nàng là một kẻ vô dụng vướng chân, phế vật.
Nhưng sau khi nàng xuất quan biết được tất cả mọi chuyện, cũng không vui vẻ gì đối với chuyện này, trái lại còn càng ghét bỏ, lạnh lùng hơn với nàng.
Nàng hết lần này đến lần khác lấy lòng, nhường nhịn, muốn thay đổi mối quan hệ giữa hai người, nhưng chẳng được gì cả. Vốn còn cho rằng, cuối cùng sau những việc mình làm đã khiến tỷ tỷ hơi mềm lòng.
Nhưng ai mà biết được, sau khi tỷ tỷ gọi mình từ trong tông môn ra, lại đưa nàng đến nơi này, tự tay xé mặt nàng một cách tàn nhẫn, dùng cấm thuật ma đạo cướp đi thiên phú của nàng, cuối cùng còn ném nàng vào Vạn Hồn Uyên.
Tại sao tỷ tỷ nàng lại làm như thế? Rõ ràng nàng không làm gì sai mà.
Trần Cẩn Hàn đau khổ nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, đôi mắt đã đầy vết máu, chỉ còn lại sự trống rỗng và hờ hững.
Sự đau đớn và mệt mỏi vô biên vô tận lại lần nữa ập tới.
Nàng mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, vào khoảnh khắc cuối cùng khi ý thức tiêu tan, nàng đã thề trong lòng rằng nếu có kiếp sau chắc chắn sẽ khiến người tỷ tỷ ngoan độc lạnh lùng kia phải trả hết mọi giá.
“Lại gặp ác mộng sao?”
Bỗng nhiên một giọng nói ôn hòa nghe có vẻ hơi già nua vang lên bên tay Trần Cẩn Hàn. Nàng chợt mở to mắt, chóp mũi truyền đến mùi dược liệu nhàn nhạt.
Đây là một căn phòng nhỏ rách nát, nhà ngói gạch xanh, góc tường hiện ra đầy vết nứt.
Một bà lão tóc bạc mặt mũi hiền hòa, lưng còng, bưng chén thuốc, đi về phía nàng. Vẻ mặt Trần Cẩn Hàn có hơi mơ hồ, sau đó rất nhanh đã khôi phục lại như cũ.
Lúc này nàng mới nhớ ra, khi ở Vạn Hồn Uyên nàng vẫn chưa chết, cuối cùng lại bị bà lão trước mặt cứu được. Bà lão tên là Đồng bà bà, chính là người trông noi miếu thờ ở bên cạnh.
Ngôi nhà cũ và miếu thờ cách nhau có mấy bước, từ nơi này, hoàn toàn có thể nhìn thấy tình hình bên ngôi miếu. Hương hỏa lượn lờ, có thể nhìn thấy một vài thôn dân, mang theo cống phẩm đi vào, thành kính cầu nguyện.
Đồng bà bà là người trông coi miếu, thường xuyên lên núi hái thuốc, giúp đỡ cứu chữa cho thôn dân trong núi ở gần đây. Lần này có thể phát hiện ra Trần Cẩn Hàn hôn mê bên trong Vạn Hồn Uyên cũng hoàn toàn là vì lúc đó bà ấy xuống dưới đáy vực hái thuốc. Ngay từ đầu khi Trần Cẩn Hàn được cứu, cũng không ngờ sẽ gặp được chuyện trùng hợp như thế.
Vạn Hồn Uyên là nơi mà cả tu hành giả cũng không dám đặt chân đến, nhưng Đồng bà bà thoạt nhìn rõ ràng chẳng có bất cứ tu vi gì, lại có thể tiến vào đáy vực, như giẫm trên đất bằng, hái dược liệu trân quý trong đó.
Nàng chỉ có thể nói rằng, Đồng bà bà thật ra là một tu hành giả tu vi cao thâm, ẩn cư ở nơi này.
Hết chương 2739.
Bạn cần đăng nhập để bình luận