Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2290: Vây khốn

Chương 2290: Vây khốn

Vào lúc này, Cố Trường Ca như thể đã nhận ra điều gì đó, trong mắt xẹt qua một tia khác thường, bỗng nhiên cười khẽ một tiếng.

"Xem ra ở ngoài điện có người tới tìm nàng."

"Ai vậy?"

Vương Tử Câm lại hoàn toàn không thể cảm nhận được, nàng không có thực lực như Cố Trường Ca nên cũng không biết có người đến Nhân Tổ Điện.

"Một gia hỏa đến từ Tiên vực."

Cố Trường Ca cũng chỉ cười nhẹ, không để trong lòng.

"Mặc kệ hắn."

Vương Tử Câm lục lại trí nhớ của mình một chút, hoàn toàn không nhớ mình có quen biết bằng hữu nào ở Tiên vực, còn đi đến Nhân Tổ Điện để tìm nàng.

Nàng căn bản không định xem xét gì cả, ném chuyện này ra sau đầu, không muốn quản nhiều.

Cố Trường Ca mỉm cười, trong mắt vẫn mang theo một tia dị sắc như trước, sau đó bất động thanh sắc hướng mắt ra ngoài điện. Trong phút chốc, một gợn sóng vô hình khuếch tán, giống như một làn sương mù mờ ảo, bao phủ toàn bộ Nhân Tổ Điện. Mặc dù hắn không quan tâm người ngoài điện là ai.

Nhưng Cố Trường Ca cũng không muốn người khác quấy rầy đến bọn hắn.

Trong điện, sắc xuân ấm áp, nắng ấm chiếu rọi, tràn đầy sức sống.

Mà ở ngoài điện, Nghịch Trần cảm thấy toàn thân phát lạnh, dường như bên trong bóng tối có một tồn tại nào đó rất khủng khiếp, đột nhiên hắn nhìn thẳng phía trước.

Lúc này hắn không nhịn được rùng mình một cái, tay chân lạnh ngắt.

"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"

Sắc mặt Nghịch Trần thay đổi, có chút kinh ngạc.

Vốn dĩ trong mắt hắn, Nhân Tổ Điện còn có mấy phần huyền diệu, nhưng cảnh tượng bỗng biến ảo ngàn vạn lần. Dường như hắn đang ở trong một vùng sương mù mênh mông, ngoại trừ sương mù xung quanh ra hắn không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì khác.

Không gian rộng lớn, chỉ còn một mình hắn đứng đơn độc ở nơi đây, trừ điều này ra thì cái gì cũng không có. Mà ngay cả Chân Tiên phân thân sớm được hắn luyện hóa kia cũng đã biến mất không thấy đâu nữa.

Nhân Tổ Điện trước mặt cũng không thấy?

Thiên địa cũng biến mất hoàn toàn, một khoảng không mênh mông vô cùng vô tận, vô biên bát ngát.

"Thậm chí ta còn không thể cảm nhận được bất kỳ một tia khí tức dao động nào…"

"Ngay cả Chân Tiên phân thân của ta dường như cũng biến mất không thấy đâu nữa, ta không thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn."

Vẻ mặt của Nghịch Trần âm tình bất định, biết mình đã bị cuốn vào một mê trận hay trận văn nào đó. Hắn nghĩ đến tới Nhân Tổ Điện mà hắn vừa định đi qua.

Có lẽ Nhân Tổ Điện trước mặt tồn tại một cái cấm chế có thể làm cho người ta lạc vào trong đó không thoát ra được. Thủ đoạn như vậy khiến Nghịch Trần cảm thấy có chút kiêng kị.

Tuy nhiên, hắn cũng không phải thường nhân, sau khi cảm giác được điều gì đó không ổn đã nhanh chóng bình tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ cách phá giải.

Tiền nhân của Nhân Tổ Điện quả thực bất phàm, lại có thể bố trí một cấm chế trận văn như vậy ở thượng giới. Nghịch Trần cố gắng liên hệ với mấy vị tiền bối anh linh kia của mình.

Nhưng đều thất bại.

Dường như bọn hắn cũng đã biến mất giống như Chân Tiên phân thân của hắn, hoàn toàn cách biệt với hắn.

"Có lẽ chỉ là một mê trận, không có gì nguy hiểm, chỉ cần tìm ra cách phá giải, hoặc tìm được mắt xích của mê trận thì có thể rời khỏi nơi này."

Dù sao Nghịch Trần cũng là thiếu chủ của Nghịch Minh nhất tộc, cũng không phải người dễ dàng hoảng sợ vì tình huống trước mắt. Sau khi bình tĩnh lại, hắn nhanh chóng tìm ra cách giải quyết.

Mặc dù mảnh không gian trước mặt trông rất mênh mông rộng lớn, nhưng thực chất lại không hề nguy hiểm, nhưng có lẽ sẽ lãng phí rất nhiều thời gian của hắn.

Tuy nhiên, khi Nghịch Trần tiến lên một bước, thần sắc trên mặt chợt biến, hắn cảm thấy có chút khó tin.

"Sao có thể?"

Hắn gắt gao nhìn xung quanh, vậy mà không gian này lại biến hóa theo bước chân của hắn.

Nói cách khác, hắn vừa mới tiến lên một bước, mảnh không gian thần bí trước mắt cũng biến hóa rất nhiều so với phương hướng bước đi của hắn

Một khắc sau, Nghịch Trần không tin có chuyện lạ lùng như vậy, bèn lùi lại mấy bước.

Không gian trước mặt cũng dao động vì động tác của hắn.

Khoảng cách mà sương mù khuếch tán vừa vặn chính là khoảng cách mà hắn lùi lại.

Sau đó, Nghịch Trần lại thăm dò các phương hướng khác mấy lần, mà kết quả mỗi lần đều không nằm ngoài dự đoán của hắn.

Cuối cùng Nghịch Trần cũng kịp phản ứng, sắc mặt vô cùng khó coi. Đây không phải một cái mê cung trận pháp gì cả.

Chỉ đơn giản là có cao nhân ra tay, giam cầm hắn ở chỗ này. Không cần biết hắn đi đến đâu, đi bao xa.

Một khắc sau sẽ đều quay trở về điểm ban đầu, vĩnh viễn tuần hoàn ở nơi này.

"Muốn giam cầm ta một hồi, không cho ta đến gần Nhân Tổ Điện sao?" Sắc mặt của Nghịch Trần trở nên âm tình bất định.

Biết chắc có một cao nhân tồn tại trong Nhân Tổ Điện, ra tay giáo huấn hắn một phen.

"Không nghĩ tới, trong Nhân Tổ Điện lại ẩn giấu một cao nhân như thế."

Cho nên, sau khi Nghịch Trần hiểu được dụng ý của đối phương, hắn dứt khoát không giãy dụa nữa, lựa chọn khoanh chân ngồi tại chỗ. Khi vừa mới tới thượng giới, cũng vì nơi đây hoang vu mà hắn sinh lòng khinh thường.

Kết quả bây giờ, hắn lại ăn phải thiệt thòi lớn như vậy chính tại Nhân Tổ Điện này, quả thực khiến trong lòng Nghịch Trần vô cùng nghẹn khuất.

"Mà thôi, nếu cao nhân đã ra tay, ta chống cự cũng không có ý nghĩa gì."

Sau đó, Nghịch Trần ngồi xếp bằng ở đây, để cho tâm thần trấn tĩnh lại hoàn toàn.

Hắn định ngồi đây chờ đợi, hắn không tin vị cao nhân kia sẽ giữ hắn ở chỗ này mãi mãi.

Nhưng trong quá trình đó, hắn cũng dần dần cảm giác được điều gì đó không ổn. Nghịch Trần nhíu mày, thần sắc kinh nghi. Dường như tốc độ thời gian trôi qua ở nơi này khác với thế giới bên ngoài.

Hết chương 2290.
Bạn cần đăng nhập để bình luận