Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3408. Có lẽ đã bị từ bỏ



Chương 3408. Có lẽ đã bị từ bỏ




Bên ngoài con đê số mười bảy, chém giết vô cùng thảm liệt. Dùng từ máu chảy thành sông, thi cốt chất đống thành núi để hình dung cũng không sai.
Bên trên không trung tràn ngập mùi huyết tinh, mưa máu không ngừng bay xuống, biến thiên khung trở thành một màu đỏ. Phóng nhãn nhìn lại, toàn bộ thế giới đều là một màu đỏ.
Trên tường thành cao lớn, phù văn lấp lóe, từng ký hiệu cổ lão sáng lên, sôi trào mãnh liệt, sau đó biến thành cột sáng năng lượng, oành một tiếng rơi xuống, giống như sinh linh hắc ám trong nháy mắt bị đánh tan, nhưng không bao lâu lại một lần nữa tụ họp trùng sát đến.
Tình huống như vậy khiến người ta tuyệt vọng, lại bất lực, không hề nhìn thấy một tia hy vọng.
Sinh linh hắc ám giống như vĩnh viễn giết không hết, chẳng khác nào thủy triều, từng lớp từng lớp một, dùng cơ thể đánh thẳng vào trong tường thành, cho dù đã hóa thành mảnh vỡ cũng phải xé mở một khe nứt tường thành mới được.
Bên trong tinh vực thế ngoại, đại chiến cũng vô cùng kinh thế và thảm liệt. Khí tức ba động, kinh nhiếp cổ kim, dòng sông thời gian nhiễu loạn, xuất hiện vô số mảnh vỡ tàn ảnh.
Chiến trường của tồn tại Tổ Đạo cảnh, không phải người tu hành bình thường có khả năng nhúng tay.
Gương mặt đám người Cố Tiên Nhi và Lam Hân đều hiện lên sự mệt mỏi, bị thương nhiều chỗ, máu tươi nhuộm đầy.
Cho dù là vậy, bọn họ cũng không lui về sau nửa bước, vẫn tử thủ tường thành đê đập.
Đại chiến như vậy kéo dài cả mấy ngày, bất luận là ai cũng đều cảm thấy mệt mỏi.
Nhất là ở những nơi như thế này lại rất khó khôi phục thương thế, không thể hấp thu năng lượng thiên địa, dẫn đến pháp lực nhanh chóng khô kiệt.
Ngoại trừ Đạo cảnh, bất kỳ người tu hành cấp độ nào đối với đại chiến như vậy đều rơi vào kiệt lực mà chết.
“Tiên Nhi sư muội, ta có một loại dự cảm không tốt, khả năng hôm nay chúng ta sẽ chết ở đây.”
Lam Hân một thân đồ trắng, vải trắng quấn đỉnh đầu, nhưng hiện tại cũng dính đầy máu tươi. Có của nàng, có của kẻ địch, cũng có của đồng bạn mình văng trúng.
Nàng nhìn một kiếm chém tới, Cố Tiên Nhi đang giết chết một sinh linh hắc ám đang phóng đến trước mặt nàng, gương mặt hiện lên sự đắng chát.
Sinh linh hắc ám đen nghịt, giống như vĩnh viễn chém không hết từ một bên khác của con đê vọt đến.
Thiên khung bị sương mù đen nhánh bao phủ, chẳng khác nào thủy triều, từng đợt từng đợt một, cảnh tượng khiến người ta ngạt thở mà tuyệt vọng.
Lam Hân cùng với một đám sư huynh muội đồng môn lao đến nơi này, trấn thủ tiền tuyến, liều chết chém giết, chưa hề lui về phía sau nửa bước.
Nhưng càng về sau, nhìn từng đồng môn và sư trưởng ngã xuống, nhìn máu của bọn họ nhuốm đỏ trường không, bị sinh linh hắc ám nuốt mất, rồi nhìn bọn họ dần dần biến mất không thấy đâu.
Mọi người vẫn luôn chờ viện trợ đến nhưng rồi lại chẳng thấy bóng dáng.
Mặc dù Lam Hân không sợ chết, nhưng bây giờ trong lòng nàng tràn ngập sự buồn bã và đắng chát, tựa như bọn họ đã bị Chính Nhất Minh từ bỏ.
Lúc trước bọn họ nhận được tin tức nói rằng chỉ cần chống đỡ bảy ngày, viện quân Chính Nhất Minh sẽ đến.
Nhưng bây giờ nửa tháng đã trôi qua, khắp nơi đều là tin tức đê đập thất thủ luân hãm, vẫn không hề nhìn thấy bóng dáng của viện quân Chính Nhất Minh.
“Sư tỷ, ngươi không cần suy nghĩ nhiều, chúng ta nhất định sẽ sống tiếp.”
Cố Tiên Nhi dựa kiếm hoành không, trên gương mặt thanh lệ là một sự nghiêm túc, hoàn toàn không hợp với tính cách thoải mái thường ngày của nàng.
Từng sợi kiếm khí như sông hội tụ sau lưng nàng. Một kiếm chém tới, cả một bầu trời đều nổ tung, dường như có hàng trăm triệu sợi trường kiếm hoành không gào thét bay đến. Một đám sinh linh hắc ám tung hoành vũ trụ ngã xuống, sụp đổ thành sương mù màu đen.
Giữa thiên địa đều là kiếm ý. Lúc này, nàng giống như một nữ Kiếm tiên chân chính, lăng lệ cường đại. Một tiếng rít gào, kiếm khí như cầu vồng, xuyên qua hư vô, như sấm sét, như quỷ mị, vô biên vô hạn, khí thôn giang hà.
Đây cũng là lần đầu tiên nàng thi triển thực lực cường hoành của mình trước mặt người khác. Cho dù đối mặt với tồn tại Đạo cảnh, nàng vẫn có sức chống lại.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên Lam Hân nhìn thấy, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà sinh ra sợ hãi, thán phục.
“Sớm biết lúc trước đã không mang ngươi đi cùng. Với thiên phú của ngươi, đáng lý ngươi sẽ có bầu trời rộng lớn hơn mà không phải ở lại đây giữ gìn đê đập với chúng ta.”
Nàng cười khổ nói.
Nàng là sư tỷ, lẽ ra nàng phải bảo vệ Cố Tiên Nhi mới đúng.
Nhưng ai biết được trong trận đại chiến này, ngược lại Cố Tiên Nhi nhiều lần ra tay cứu nàng cũng như cứu đồng môn của nàng.
Thực lực của Cố Tiên Nhi còn cường đại hơn so với các nàng đã nghĩ.
Thời điểm bình thường, Cố Tiên Nhi chỉ thấp điệu giấu dốt, cũng không biểu hiện ra trước mặt người khác.
“Sư tỷ đừng nói nữa, Chính Nhất Minh có lẽ đã từ bỏ chúng ta, chúng ta cần chi phải tử thủ ở đây. Ta nhìn thấy bên ngoài địa giới xa xôi đang có khí tức kinh khủng cường hoành đến gần, chỉ sợ tiếp theo sẽ có đại nhân vật trong sinh linh hắc ám giáng xuống.”
“Lúc đó, ngay cả trưởng lão cũng lo bảo vệ mình.”
Cố Tiên Nhi đến bên cạnh Lam Hân, trầm giọng nói.
“Vì sao Chính Nhất Minh lại từ bỏ chúng ta? Sư tôn cũng bị bọn họ làm hại chết rồi…”
Đau thương và buồn bã lại càng đậm hơn trên mặt Lam Hân.
Cố Tiên Nhi lắc đầu không nói. Ban đầu nàng cũng không tin Chính Nhất Minh thật sự chính nghĩa quang minh như trong lời đồn.
Bây giờ, nhìn thấy Chính Nhất Minh có hành động như vậy, nàng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Hết chương 3408.



Bạn cần đăng nhập để bình luận