Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1684: Nàng đã có người trong lòng

Chương 1684: Nàng đã có người trong lòng

Sắc mặt của Tuyên Điệp công chúa và mấy người A Thanh cũng ngưng lại khi nhìn về phía lão nhân này.

Cho dù Dịch Kiếm Tiên là Tông chủ hiện tại của Thục Tông cũng từng được lão nhân này chỉ điểm.

“Đây là Bắc Ly Kiếm Tiên, một lão nhân gia như hắn thế mà cũng rời núi…”

Ở đây lập tức bộ phát, rất nhiều người cảm thấy phấn chấn, nhìn người đã từng là một nhân vật truyền kỳ này.

Bọn người Dịch Kiếm Tiên và Tuyết Kiếm Tiên ở đằng xa xa cũng không thể không tự mình tới đón tiếp, vô cùng tôn kính vị lão nhân này.

Thế nhưng sau khi Bắc Ly Kiếm Tiên đến đây, cũng không có chào hỏi mấy Lục Địa Kiếm Tiên trước đó mà lại nhìn về phía tôn tử mà mình yêu thương nhất.

“Đã nói là nơi này rất nguy hiểm thế mà ngươi lại nhất định phải tới cho bằng được. Nếu như ngươi xảy ra chuyện gì không may thì ai sẽ kế thừa lão phu đây?”

Tuy ngữ khí của hắn mang theo vẻ trách móc thế nhưng lại để lộ vẻ quan tâm, lo lắng.

Nghe thấy thế, sắc mặt Trần Ly trở nên nghiêm túc: “Gia gia, ta thân là thủ lĩnh thuộc thế hệ trẻ của Kiếm Huyền đại thế giới, trong lúc nguy hiểm thế này sao có thể lùi bước làm xấu mặt mũi của lão nhân gia người chứ?”

Lời nói này của hắn hiên ngang lẫm liệt, sắc mặt vô cùng nghiêm túc khiến tất cả mọi người xung quanh cảm thấy khâm phục không thôi.

Trong lòng của mấy người Dịch Kiếm Tiên và Tuyết Kiếm Tiên cũng tán thưởng, thầm nghĩ không hổ là người đứng đầu trong Kiếm Huyền tứ kiệt.

“Ôi, hài tử lớn rồi, cũng không còn nghe lời lão phu nữa…”

Bắc Ly Kiếm Tiên tựa như có chút bất đắt dĩ lắc đầu, thế nhưng trong lòng lại có vẻ hài lòng.

Sau đó giọng nói của hắn bỗng chuyển hướng, nhìn về phía Tuyên Điệp công chúa, thản nhiên lên tiếng: “Ở trong thời buổi loạn lạc như thế, những người trẻ tuổi thân thiết với nhau, tốt nhất là nên xích lại gần nhau, vẫn nên bỏ cái tính kiêu ngạo của thường ngày đi.”

Trần Bắc Ly tương đối hiểu rõ cháu trai mình, biết được hắn có hảo cảm với Tuyên Điệp công chúa này.

Thế nhưng nhìn thấy thái độ vừa nãy của Tuyên Điệp công chúa thật sự khiến hắn cảm thấy bất mãn trong lòng.

Nếu nói về gia thế thì nàng không bằng Trần Ly, nói về thiên phú thì càng không bằng, nàng dựa vào cái gì mà lại kiêu ngạo như thế?

Tuyên Diệp công chúa cũng không ngờ lúc này Bắc Ly Kiếm Tiên lại nói như thế, sắc mặt có hơi trắng bệch.

Vẻ mặt của mấy người ở Nam Minh hoàng triều đứng sau lưng nàng cũng có hơi trắng bệch, ánh mắt mang theo vẻ ái ngại, không dám nhiều lời.

Một vị Lục Địa Kiếm Tiên lâu năm đang ở trước mặt, cho dù là mấy người Dịch Kiếm Tiên và Tuyết Kiếm Tiên cũng là thế hệ sau.

Một triều đại nho nhỏ như Nam Minh hoàng triều cũng không có sự trấn giữ của Lục Địa Kiếm Tiên thì lấy đâu ra sức mạnh mà nói chuyện với hắn.

“Tiền bối dạy dỗ chí phải, Tuyên Điệp nhớ kỹ.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyên Điệp công chúa không nhịn được trắng bệch, thấp giọng nói.

Nàng vốn định nhờ sự giúp đỡ của sư tôn Tuyết Kiếm Tiên, thế nhưng nghĩ tới việc Tuyết Kiếm Tiên đã bước ra bước cuối cùng, cũng nhận sự chỉ điểm của vị này, e rằng sẽ không tiện ra mặt, thế nên chỉ có thể rũ đầu xuống, thấp giọng đáp.

Thân phận công chúa ở nơi như thế này cũng không có chút tác dụng nào.

Trong lòng nàng cảm thấy vô cùng tủi thân, chính mình không hề có chút ý nghĩ nào với Trần Ly, hắn lại dây dưa đến cùng với nàng, chẳng lẽ việc mình cự tuyệt cũng là sai sao?

Cũng bởi vì gia gia của hắn là một vị Lục Địa Kiếm Tiên lâu năm.

Chẳng biết vì sao giờ phút này đột nhiên Tuyên Điệp công chúa nghĩ tới một đạo thân ảnh bạch y.

Cho dù thực lực của hắn đã càn quét tới trình độ vô địch thế nhưng vẫn ôn nhuận như ngọc, bình dị gần gũi.

“Tuyên Điệp không thích Trần Ly, hơn nữa nàng ấy đã sớm có người trong lòng.”

A Thanh đột nhiên nói khiến cho sắc mặt mấy người ở đây đều có chút biến hóa, sắc mặt Trần Ly cũng lập tức trở nên khó coi.

Tuyên Điệp công chúa càng khiếp sợ, trừng lớn đôi mắt xinh đẹp.

Rõ ràng Bắc Ly Kiếm Tiên cũng không nghĩ tới lúc này mà còn có người dám đứng ra ngỗ nghịch với hắn như thế.

Sắc mặt hắn hơi trầm xuống, nhìn về phía A Thanh đang nói chuyện, lên tiếng: “A, lão phu ngược lại muốn biết, còn có ai ưu tú hơn tôn tử của ta?”

A Thanh nghe thấy thế, đôi chân mày mảnh khảnh nhíu lại, vừa vặn mở miệng.

Đúng lúc này, trên bầu trời xa xa đột nhiên run rẩy một lúc.

Tất cả các tu sĩ có mặt ở đây đều có cảm giác linh hồn bị áp chế, dường như không thể động đậy, toàn thân đều phát lạnh.

“Đó là…”

“Vực Ngoại Thiên Ma đang đi về phía này!” Có tiếng người run rẩy, ẩn chứa nỗi sợ hãi, nhìn thấy cảnh tượng ở phía xa xa.

Ầm! Ầm!

Đó chính là một mảnh ma vân đen kìn kịt đang không ngừng lăn lộn đến đây, che đậy tất cả mọi thứ.

Hàng loạt cổ chiến thuyền treo ở thiên ngoại bị nghiền ép rơi xuống, tựa như một đại lục cổ lão khí thế ngập trời, lượn lờ đủ loại pháp tắc trì và hỗn độn khí, năm ánh sáng rực rỡ khiến lòng người run rẩy, sợ hãi.

Đại quân Vực Ngoại Thiên Ma khủng khiếp cuối cùng cũng tiến đến nơi này, che đậy mấy ngàn dặm xung quanh Cổ Huyền di chỉ, từng mảng bóng tối được bảo phủ lên.

Tại những chiến thuyền cổ này, có rất nhiều ma ảnh sừng sững, lượn lờ sương mù, thân ảnh cao lớn, cũng không nói nhiều. Vô cùng lạnh lùng đảo qua cảnh tượng bên dưới, không nói gì.

Thế nhưng như vậy lại mang tới sự uy hiếp vô cùng kinh khủng, làm tất cả mọi người ở Kiếm Huyền đại thế giới đều cảm thấy run sợ không thôi.

Dù cho là mấy người Dịch Kiếm Tiên, trong lòng cũng cảm thấy rụt rè, da dầu tê dại.

Mặc dù thực lực của những ma ảnh kinh khủng này không tới Lục Địa Kiếm Tiên cảnh thế nhưng chắc chắn đã đến Đệ Cửu cảnh.

Bọn hắn có thể địch lại!

Thế nhưng điều kinh khủng chính là số lượng của những thân ảnh này thật sự rất nhiều, chỉ cần đứng sừng sững trên trời cũng mang tới cho người ta cảm giác hoảng sợ cực lớn.

Bọn hắn không biết sau lưng những thân ảnh này còn tồn tại thế lực khủng bố hơn những thứ đứng ngoài.

“Cho đến bây giờ, e rằng không thể tránh khỏi trận quyết chiến cuối cùng với đám Vực Ngoại Thiên Ma này.”

Một vị Lục Địa Kiếm Tiên râu bạc trắng, sắc mặt nặng nề lên tiếng.

Giờ này phút này, người tới bên trong Cổ Huyền di chỉ đã quá nhiều, tất cả đều vô cùng sợ hãi khi nhìn thấy cảnh tượng này, run rẩy đến cực hạn, sắc mặt trắng bệch, lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Hết chương 1684.
Bạn cần đăng nhập để bình luận