Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1234: Ta không thích lặp lại hai lần

Chương 1234: Ta không thích lặp lại hai lần

“Bọn hắn đã bị ta giết rồi.”

Cố Trường Ca thản nhiên liếc nhìn Tống Vân Phi, lại lặp lại lần nữa, giọng điệu cũng không dao động bao nhiêu, giống như hắn đang nói đến một chuyện nhỏ, không liên quan tới mình.

“Sở Hạo, Động chủ Thái Thượng động thiên cấu kết với Bát Hoang thập vực mưu đồ làm loạn nên đã bị ta chém chết.”

“Ngươi có gì bất mãn sao?”

“Không, không dám.”

Giọng nói của Tống Vận Phi run lên, cả người hắn phát lạnh, không khỏi rùng mình một cái.

Hắn chỉ cảm thấy đầu óc ong ong trống rỗng.

Hắn không thể tin được, nhưng lại không nghĩ Cố Trường Ca sẽ lừa dối hắn.

Lúc này mới qua bao lâu chứ? Bản lãnh của Động chủ bọn hắn, trong số đó còn có mấy vị trưởng lão và cường giả, vậy mà đã bị Cố Trường Ca giết chết ở nơi đây.

Nếu như chuyện kia bị truyền ra, không biết sẽ nổi lên bao nhiêu sóng gió.

Cố Trường Ca nói rằng bọn hắn đã cấu kết với Bát Hoang thập vực, chuyện tội danh ấy là thật hay giả, nào ai biết?

Muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do?

Thế nhưng lúc đó đám người Lục La đã tận mắt nhìn thấy Cố Trường Ca xuất hiện rồi giết chết Sở Hạo như thế nào.

Khi nào mà hắn cấu kết với Bát Hoang thập vực vậy?

Lời này có thể nói không có bằng chứng, tất cả đều là lời vu hãm từ một bên của Cố Trường Ca.

Nhưng sắc mặt của tất cả mọi người ở đây đều thay đổi, im lặng một hồi, bọn hắn không dám làm ầm lên cũng không dám hỏi nhiều.

Cảnh tượng nọ càng làm cho bọn hắn không nhịn được, lạnh toát cả sống lưng, cảm giác vô cùng khó thở, sợ hãi đến tuyệt vọng.

Phải uy thế kinh khủng bao nhiêu mới có thể khiến cho tất cả mọi người sợ hãi như thế?

“Sao vậy? Tộc tỷ biết người này sao?”

Cố Trường Ca chú ý tới sắc mặt của Cố Ánh Sương khẽ thay đổi, thản nhiên hỏi thăm.

Cố Ánh Sương lắc đầu, cười một tiếng rồi nói: “Chỉ là con cóc muốn trèo lên Cố gia chúng ta mà thôi.”

Nghe thấy Cố Ánh Sương tàn nhẫn thẳng thắn nói lời như thế, sắc mặt của Tống Vân Phi càng trắng bệch, trong mắt có sự không cam lòng và oán giận.

Nhưng hắn không dám để lộ ra ngoài, chỉ thấy chán nản một trận.

Lúc này, những thiên kiêu trẻ tuổi khác của Thượng giới cũng đứng cách xa hắn một đoạn, rất là xa lánh.

“Ngươi.”

Đúng lúc này, ngay miệng Hồ Lô cốc bỗng nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh dính đầy bụi bẩn đang đi ra.

Đó chính là Lâm Vũ người đi vào tìm Trảm Tiên Hồ Lô.

Nhìn hắn có chút chật vật, trên người còn có một số vết thương. Rõ ràng là quá trình của chuyến đi này cũng không quá thuận lợi.

Nhưng hiện tại nhìn vào ánh mắt của Cố Trường Ca lại tràn ngập kinh ngạc.

Đặc biệt là khi nhìn thấy Lục La thần nữ bị ném dưới bàn chân nam tử đó, sắc mặt của hắn lại xanh xám một cái, tràn ngập phẫn nộ.

Thù mới hận cũ, có thể nói trong nháy mắt đã nổi lên trong lòng, làm cho hắn càng siết chặt nắm đấm.

Lúc hắn đi vào trong Hồ Lô cốc, Cố Trường Ca đã xuất hiện ở đây rồi trấn áp tất cả mọi người.

Hiện tại, đây chính là tiền căn hậu quả mà hắn có thể nhìn ra được.

“Lâm Vũ.”

Lục La, Hỏa Dung ở bên trong một đám thiên kiểu trẻ tuổi của Bát Hoang thập vực nhìn thấy Lâm Vũ đi ra thì không khỏi hơi biến sắc, lo lắng bây giờ hắn sẽ xúc động.

Cho dù có Trảm Tiên Hồ Lô trong tay nhưng Lâm Vũ không thể hoàn toàn kiểm soát được thần uy của mình.

Tuy nhiên những tu sĩ bình thường cũng không thể đối phó được.

Chỉ cần hắn tận dụng chút, cũng không phải là bọn hắn không có cơ hội sống sót.

Lâm Vũ rất nhanh tỉnh táo trở lại, hắn nhìn chằm chú Cố Trường Ca rồi vội nói: “Ngươi hãy thả bọn hắn ra, có chuyện gì cứ nhằm về phía ta.”

Cố Trường Ca càng hứng thú nhìn hắn, nói: “Có vẻ như ngươi hận ta rất sâu đậm.”

“Ngươi giết ca ca ta, thù đó không đội trời chung.”

Nói xong, sắc mặt của Lâm Vũ càng lạnh lùng, khó nén hận ý, gần như là gằn từng chữ nói.

Cố Trường Ca lắc đầu nói: “Ca ca của ngươi lại là ai thế? Ta không nhớ đã từng giết qua người như vậy, nếu là bị ta không cẩn thận giẫm chết, trái lại đó lại là chuyện khác.”

“Ngươi.”

Trong lòng của Lâm Vũ vừa cảm thấy bất lực vừa tức giận, không ngờ ngay cả ca ca của hắn là ai người ta cũng không biết.

Đối với Cố Trường Ca mà nói, loại chuyện kia giống như giẫm chết một con kiến hôi, thậm chí còn không nhớ là con giun dế nào đã bị bản thân hắn giẫm chết mà thôi.

"Giao Trảm Tiên Hồ Lô ra, ta sẽ tha cho bọn hắn một mạng."

Cố Trường Ca tiếp tục nói, sau đó hắn khẽ vươn tay lên, Lục La ở bên cạnh lập tức bị hắn cầm vào trong tay, nhấc lên.

Khuôn mặt của Lục La tái nhợt, pháp lực toàn thân bị phong ấn, ngay cả tự sát tìm chết cũng không làm được.

Hắn biết Trảm Tiên Hồ Lô thần bí ấy cần phải thu phục bằng thủ đoạn đặc biệt.

Nếu quá cường ngạnh sẽ dẫn đến nó bỏ chạy, trực tiếp trốn vào sâu trong lòng đất, khó tìm ra dấu vết.

Nếu không thì hắn đã trực tiếp ra tay cướp đoạt.

Dựa vào năng lực hiện tại của Lâm Vũ không thể nào ngăn cản hắn.

Cho dù có xảy ra kỳ tích, hào quang của nhân vật chính bộc phát cũng không được.

"Ngươi nhanh thả tiểu thư ra."

Lục Thúy bà bà của Lục tộc cắn chặt hàm răng, khuôn mặt nàng lạnh lẽo, nhịn không được quát to lên.

Nàng thật sự không thể tỉnh táo được, từ nhỏ Lục La đã là hòn ngọc quý trên tay Lục tộc, chưa từng chịu khuất nhục như vậy.

"Bà bà, ngươi không cần quan tâm ta, các ngươi không phải là đối thủ của hắn."

Khuôn mặt của Lục La trắng bệch, nàng cảm thấy bản thân sắp không thở nổi.

Nhưng nàng vẫn như cũ rất kiên cường, không mở miệng cầu xin tha thứ.

Nhưng bộ dạng đó của nàng lại làm cho trong lòng Lâm Vũ đau nhói, những thiên kiêu trẻ tuổi còn lại đều yên lặng.

"Sự kiên nhẫn của ta cũng không có nhiều."

Cố Trường Ca khẽ lắc đầu, giọng nói bình thản, "Ta không thích lặp lại một việc hai lần."

Hết chương 1234.
Bạn cần đăng nhập để bình luận