Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1596: Thật đáng tiếc

Chương 1596: Thật đáng tiếc

"Đó là cái gì?"

Tất cả mọi ngươit ở ngoài, thậm chí cả Du Hoàng cũng biến sắc, khiếp sợ không thôi.

Cho dù cách rất xa nhưng loại Sát Lục Chi Ý đáng sợ kia vẫn có thể khiến bọn hăn run rẩy, sợ hãi khó mà áp chế.

Oanh!!

Thiên địa kịch chấn, như vừa bị một làn sóng đánh vào, nói là nghiêng trời lệch đất cũng không đủ, luồng năng lượng này như một cơn sóng thần vậy, đen nhu mực, tựa ma vân, trực tiếp khiến cho không gian trong phương viên trăm dặm đều sụp đổ.

Giờ khắc này ngay cả mặt của Thác Bạt Tiêu Dao cũng biến sắc, nhưng hắn lại không thể đưa ra hành động gì.

Sát khí cực kỳ khủng bố này đã thẩm thấu vào tận xương của hắn, khiến thần hồn như bị đóng băng.

Ý niệm cực kỳ đáng sợ này được phong ấn bên trong Thiên Đao của nam tử mặt sẹo kia, giờ đây nó đã được thả ra, có thể xưng là huỷ thiên diệt địa.

Thoáng một giây hắn đã thấy được có một đạo thân ảnh mơ hồ, đang ở rất xa nhìn về phía hắn rồi nói, "Tìm được ngươi rồi."

Trong khoảnh khắc này cả người Thác Bạt Tiêu Dao như đóng băng, thần hồn run rẩy, không thể động đậy gì được, bỗng nhiên hắn nhớ đến rất nhiều tình cảnh ở kiếp trước.

Vẫn là đôi mắt vô cùng lạnh nhạt đó, không chứa bất kỳ cảm xúc nào, lại giống như có thể xuyên thủng hư vô, chỉ cần một ý niệm là có thể máu chảy thành sông, mây chất thành núi.

Giống như một Ma Chủ cái thế hàng lâm, khí thôn thiên địa, thân thể cao tận tầng mây, nhìn xuống ức vạn chúng sinh trên mặt đất, sát cơ tràn ngập.

Thác Bạt Tiêu Dao không thể thấy được chân dung người kia nhưng hắn biết.

Đó chắc chắn là Cố Trường Ca, người danh truyền thiên hạ, khiến các Vô Thượng Đạo Thống, Bất Hủ Thế Lực đều kiêng kỵ vô cùng!

Đồng thời cũng là đại cừu nhân làm hắn cửa nát nhà tan, thân tử đạo tiêu ở kiếp trước!

Ngoại trừ Cố Trường Ca thì hắn nghĩ không ra ai có thể tính kế hắn như thế.

Nhưng hắn lại không thể nào hiểu được, vì sao Cố Trường Ca lại chú ý đến hắn, vì sao lại thăm dò hắn.

Nhưng giờ đây tất cả đều không còn trọng yếu nữa, Thác Bạt Tiêu Dao biết rõ nếu thân phận Chưởng Thiên Kiếm Chủ của hắn bại lộ thì Cố Trường Ca sẽ cố giết hắn mà không từ thủ đoạn để cướp đoạt Chưởng Thiên Kiếm!

"A?.."

Bị đạo sát niệm kinh khủng này tấn công thì Thác Bạt Tiêu Dao gầm lên một tiếng, toàn thân có một tầng kim quang bao phủ, như được bao bọc bởi một mảnh sương mù vậy.

Trong mảnh sương mù kim sắc này như có thiên vạn đạo thần kiếm đan xen, xây dựng thành một Vô Thổ Kiếm Vực!

Đỉnh đầu có hắn lúc này đang có sát niệm tấn công, nhưng lại bị kiếm khí xung quanh chặn lại hết.

Đây là Chưởng Thiên Kiếm Vực!

Hỗn Nguyên Chưởng Thiên Kiếm Thai mà hắn tế luyện đã tự động khôi phục, cảm nhận được nguy cơ sinh tử nên muốn thay hắn ngăn cản sát kiếp này lại.

Ba động kinh khủng bộc phát ở nơi đây, phảng phất như có ngàn vạn vì sao đang bạo tạc, quang hoa ngút trời, che đậy trên trời dưới đất.

Vô số chim muông tẩu thú đều bị doạ đến nằm rạp trên mặt đất, run lẩy bẩy, hoảng sợ vô cùng.

Cho dù Ngũ Thải Linh Lung Huyền Hoàng Bảo Tháp cũng khó có thể chiếu rõ hình ảnh lúc này ra.

Không ai biết rõ nơi đó đang xảy ra chuyện gì cả.

Ngay cả siêu cấp cường giả như Du Hoàng dù có vận dụng Thiên Nhãn Thần Thông cũng khó mà nhìn thấy cảnh tượng bên trong đại hoang.

Đến rất lâu về sau quang hoa nơi đó mới tan đi, tất cả trở về vẻ an tĩnh.

Nhưng xung quang đều đã trở nên hoang tàn, khắp hơi đều là vết nứt, sơn mạch cũng bị san thành bình địa.

"Vừa rồi nơi này xảy ra chuyện gì thế?"

Rất nhiều đại thần còn chưa kịp hoàn hồn từ ba động kinh khủng khi nãy.

Bọn hắn chỉ thấy mơ hồ rằng có vẻ Thác Bạt Tiêu Dao đã sử dụng một thủ đoạn nào đấy, rõ ràng tên nam tử mặt sẹo kia cũng không tầm thường, nếu không thì không thể tế ra ý chí khủng bố như thế được.

Thứ này bọn hắn còn nghi ngờ là Sát Đế thời cổ lão đã tái hiện nữa.

"Thác Bạt Tiêu Dao lại còn nắm giữ loại thủ đoạn này, không đơn giản..."

Ánh mắt Du Hoàng trở nên hơi thâm thuý, cổ lực lượng vừa rồi thậm chí còn có thể khiến tim hắn đập nhanh thêm một chút.

Những năm này Thác Bạt Tiêu Dao giấu tài giả ngốc không lẽ là vì che giấu cổ lực lượng đáng sợ đó sao?

Nhưng trước mặt của phụ thân Thác Bạt Tiêu Dao hắn cũng không tiện nói gì nữa, chỉ có thể lưu ý trong lòng.

"Thật đáng tiếc." Cố Trường Ca khẽ lắc đầu, thu hồi ánh mắt.

"Ngươi đáng tiếc cái gì?" Giang Sở Sở nghe thấy lời ấy, nhìn hắn rồi hỏi.

Cố Trường Ca mỉm cười, "Đương nhiên ta đáng tiếc việc tên nam tử mặt sẹo kia vậy mà có thể trốn được."

Giang Sở Sở nhìn theo ánh mắt của hắn, cũng gật đầu, "Đáng tiếc thật, nhưng xem ra hắn trốn không được xa, khắp đại hoang này đều là người của Đại Du Tiên Triều cả."

"Người này gan to bằng trời, nhưng ta nghĩ rằng hắn dám động thủ thì chắc chắn có đường lui rồi." Cố Trường Ca cười cười.

Nghe được trò chuyện giữa hai người thì Du Hoàng vội vàng phản ứng lại, phân phó người đi nhìn chằm chằm xung quanh, đề phòng đám người kia đào tẩu.

Việc phát sinh đêm này cũng khiến hắn ít nhiều có lo lắng cùng bất an.

Đám người Du Phi Nhã, Du Liệt mặc dù có vật bảo mệnh, nhưng nếu gặp phải nguy cơ như Thác Bạt Tiêu Dao vừa rồi thì làm cách nào để hoá giải?

Bởi vì lần chấn động khi nãy, hình ảnh hiển hoá bên trong Ngũ Thải Linh Lung Huyền Hoàng Bảo Tháp cũng dần mơ hồ, hắn cũng không rõ tình hình bây giờ của đám người Du Liệt ra sao nữa.

Nơi đây rối loạn tưng bừng, sau khi trải qua chuyện khi nãy thì rất nhiều đại thần cũng cảm giác được nguy cơ, có cảm giác rằng sẽ có đại sự gì đấy diễn ra trong lần Đại Hội Đi Săn này.

Sau đó rất nhiều người hoá thần hồng bay về bốn phía, ai nấy đều mặc kim giáp kỵ sĩ, tăng cường điều tra.

Hết chương 1596.
Bạn cần đăng nhập để bình luận