Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2690: Tồn tại khủng bố

Chương 2690: Tồn tại khủng bố

Phía trước tòa động phủ cổ xưa kia, Mộc Yên đã bình tĩnh lại đang đứng bên người Cố Trường Ca, ý đồ mở thử cánh cửa đá trước mắt này.

Toàn bộ sơn phong lại lần nữa chấn động, núi đá lăn xuống ầm ầm như xảy ra động đất cấp cao, nàng mà đứng không vững là chắc chắn sẽ ngã nhào trên đất.

Khí linh của Thập Hoang Chi Thư đã quay về bên trong Thập Hoang Chi Thư.

“Có người ở bên ngoài đang định phá vỡ cánh cổng của Bích Du Thiên Cảnh…” Mộc Yên cất tiếng nói, nàng đã cảm nhận được cỗ ba động này mấy lần rồi.

“Đám người này đúng là thích làm người xấu mà…” Cố Trường Ca tùy ý nói.

Sắc mặt hắn vẫn như thường, không nhận ra hỉ nộ ái ố, sau đó hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn phía bên ngoài thiên khung, ánh mắt Cố Trường Ca tựa như xuyên qua tầng tầng lớp lớp thời không ở Bích Du Thiên Cảnh sau đó rơi vào ngoại giới.

Ầm ầm!

Tiếp theo, cửa đá trước mắt bị hắn đẩy ra, vô số cấm chế dày đặc như sương mù vừa ập đến trước người hắn liền tiêu tan, không thể tạo ra bất cứ ảnh hưởng nào đối với hắn.

Cố Trường Ca dẫn đầu bước vào trước.

“Chờ ta với…”

Trái lại Mộc Yên không hề cảm nhận được cái gì, cước bộ nhẹ nhàng đi theo phía sau hắn.

Khí linh của Thập Hoang Chi Thư không khỏi rùng mình một cái, người khác không cảm giác được, nhưng nàng lại cảm nhận rõ ràng khi Cố Trường Ca nhìn về bên ngoài Bích Du Thiên Cảnh, nàng cảm thấy hồn quang của bản thân tựa như sắp mất đi.

Mà giờ khắc này, Ly Thiên Mạch còn đang ra tay ở bên ngoài Bích Du Thiên Cảnh đột nhiên có một loại cảm giác rợn cả tóc gáy, toàn thân lạnh lẽo như bị tồn tại đáng sợ nào đó dõi theo.

Vô số chí cường tồn tại ở đằng xa cũng sinh ra cảm giác được, da đầu bọn họ như muốn nổ tung.

Trong nháy mắt kia, bọn hắn tựa hồ thấy được một đôi mắt lạnh lùng, tròng mắt kia đáng sợ khiếp người đó như khai thiên tích địa, khiến cho không gian sụp đổ, thời gian vặn vẹo, chư thiên đều phải trở về sự tĩnh mịch, không nhìn thấy bất cứ thứ gì trong nơi tối tăm này.

Chỉ có đôi mắt đáng sợ, kinh khủng vô biên, lạnh lùng vô tình kia từ trên cao nhìn xuống chư thiên, nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Mặc dù chỉ với một cái chớp mắt liền biến mất ngay, tựa như bọn họ bị ảo giác, nhưng bản thân bọn họ tin chắc rằng bản thân tuyệt đối không nhìn lầm.

Trong Bích Du Thiên Cảnh kia có một tồn tại khó mà tưởng tượng nổi đang nhìn chăm chú vào mọi hành động của bọn họ.

“Vừa nãy là… thứ gì vậy?”

Vô số chí cường tồn tại bên ngoài Bích Du Thiên Cảnh lúc này trong lòng vẫn còn sợ hãi hai mặt nhìn nhau, có người giọng nói còn đang run rẩy lẩy bẩy.

Mặc dù cảnh tượng kia đã biến mất, nhưng loại cảm giác rét lạnh khiếp người như có gai ở sau lưng, khiến cho đằng sau lưng bọn họ còn đang lạnh toát.

Bọn hắn khó mà quên được đôi mắt lạnh lùng mà kinh khủng kia, hồn quang của bọn họ tựa như bị tịch diệt ngay tại chỗ theo thời không và vũ trụ.

Chư thế tàn lụi, vạn cổ tịch diệt, thời không hoàn toàn méo mó sụp đổ.

“Rốt cuộc trong Bích Du Thiên Cảnh có cái gì thế, thứ đó đúng làm người ta sợ hãi mà…”

Sau khi chúng chí cường tồn tại phản ứng lại đều chụm đầu thì thầm to nhỏ, trong lòng run rẩy, hiện tại bọn họ chỉ muốn rời khỏi chốn khu vực này thôi, không muốn lẫn vào vũng nước đục này nữa.

Ly Mạch Thiên dùng kiếm hoành không, uy thế cường tuyệt, khiến cho thế gian khiếp sợ.

Có điều bây giờ hắn không dám động đậy nữa, cả người hắn có chút cứng ngắc.

Gương mặt hắn vẫn lạnh lùng như trước, pháp thân đứng sừng sững giữa vụ trụ bao la, sánh ngang với thiên địa.

Tuy nhiên nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện trán hắn có dấu vết của mồ hôi hiện lên, sắc mặt cũng có chút trắng bệch.

Những người còn lại chắc hẳn đều đã nhìn thấy cảnh tượng kia, cơ mà tuyệt đối không có cảm nhận chuẩn xác và sâu sắc như hắn.

Loại cảm giác áp bách kinh khủng giống như có một sinh vật đáng sợ không biết từ đâu đang chậm rãi mở mắt ra, bắt đầu nhìn chăm chú chư thế gian, quan sát sinh linh mênh mông vô tận.

Mà ánh mắt vừa vặn rơi vào trên người hắn.

Tu hành đã được vô số kỷ nguyên, đây là lần đầu tiên Ly Mạch Thiên sinh ra loại cảm giác hèn mọn, sợ hãi này. Hắn giống như côn trùng bé nhỏ đối mặt với chân long trên trời cao kia, còn phải run rẩy dưới long uy.

Hắn khó mà tin được mọi chuyện vừa xảy ra, bản thân là tộc trưởng của Vĩnh Hằng thần tộc, cầm trong tay Vĩnh Hằng thần kiếm, cho dù đối mặt với nhân vật như Trọc Phong Tà cũng có khả năng chống lại.

Nhìn khắp Tiên Linh văn minh đây, còn có tồn tại nào đủ để khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi và e dè sao?

“Rốt cuộc trong Bích Du Thiên Cảnh cất giấu thứ gì đây?”

Ly Mạch Thiên không còn dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, hắn cảm thấy chắc là vì mình không ngừng ra tay, hành động định mở ra môn hộ của Bích Du Thiên Cảnh thế nên đã chọc giận vị tồn tại không biết rõ ở trong kia.

Trước đó hắn hoàn toàn không ngờ tới bên trong Bích Du Thiên Cảnh lại có đại khủng bố cỡ này, Vĩnh Hằng thần kiếm kêu leng keng vang dội, trăm vạn đạo kiếm quang thu liễm, toàn bộ vũ trụ lại lần nữa khôi phục vẻ tĩnh lặng.

Ly Mạch Thiên không lựa chọn tiếp tục động thủ nữa, mà hắn đứng sừng sững ở đó, trông tựa như đang ngẫm nghĩ.

Mà vô số cổ lão tồn tại khi xưa còn chằm chằm vào Ly Mạch Thiên hiện giờ đều đang lặng lẽ thu hồi ánh mắt, tiếp đó nhanh chóng rời đi, bọn họ không muốn nhúng tay vào vũng nước đục này.

Cảnh tượng vừa rồi quả thật khiến người ta sợ hãi, trong lúc nhất thời rất nhiều người đều cảm thấy Bích Du Thiên Cảnh không thuộc phạm trù đơn giản nữa.

Hết chương 2690.
Bạn cần đăng nhập để bình luận