Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2130: Giết sư

Chương 2130: Giết sư

“A Công muốn mượn tay Man Thần tông để tàn sát bộ lạc, nhưng tại sao hắn lại làm thế?”

A Man hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này, hơn nữa cũng nghĩ không ra.

“Không phải hắn muốn mượn tay Man Thần tông đồ sát bộ lạc của ngươi, mà chính là muốn mượn tay ngươi…”

Ánh Mắt Cố Trường Ca nhìn nàng có chút thương hại:

“Chuyện đã đến nước này, chẳng lẽ ngươi còn nhìn không ra?”

“Mượn tay ta?”

A Man nhíu mày, gương mặt tinh xảo của nàng đột nhiên hiện ra chút lệ khí:

“Hắn muốn ta sống trong thống khổ dày vò. Hắn muốn làm cho ta hiểu được, ta mới chính là nguyên nhân khiến bộ lạc diệt vong?”

Nàng hoàn toàn không thể hiểu. Trước kia A Công hòa nhã dễ gần, cớ sao bây giờ hắn lại làm ra chuyện lạnh lùng tàn nhẫn như vậy.

“ Bởi vì ngươi trời sinh đã là ma. A Công của ngươi chỉ đang khiến ngươi không còn cách nào khác mà tự nguyện bước lên con đường này mà thôi.” Cố Trường Ca thản nhiên nói.

“Cho nên hắn làm như vậy chỉ để ép ta nhập ma?”

Sắc mặt A Man hiện lên vài phần thống khổ.

Khoảng thời gian vô ưu vô lo khi còn nhỏ lại một lần nữa hiện lên trong đầu nàng, tiếp sau đó dần dần chồng chéo đan xen với tương lai tàn khốc mà nàng đã nhìn thấy.

“Thế gian có rất nhiều loại người, kiêng kị đến mấy cũng sẽ có sơ sót, ta vốn cho rằng ngươi hẳn là sẽ không phạm phải loại sai lầm này.”

Cố Trường Ca khẽ lắc đầu.

Xem ra không phải mọi người đều có khả năng đưa ra nhiều trường hợp để suy xét kỹ càng khiến một giọt nước cũng không lọt như hắn nghĩ.

Tuy nhiên, Cố Trường Ca cũng chỉ có thể cho rằng đó là vì A Man còn nhỏ tuổi, còn cần thời gian để trưởng thành. Hơn nữa, sai lầm này cũng không tính là chí mạng.

“Tiền bối, rốt cuộc ta nên làm thế nào?”

Sắc mặt của A Man vẫn vô cùng thống khổ, sâu trong đáy mắt là lệ khí cùng lạnh lẽo đan xen, phảng phất như mãnh thú sắp phá tan lồng giam.

“Trong lòng chứa thiện niệm là tốt, nhưng đôi khi…”

“Vẫn nên giữ lại phần thiện niệm này cho chính mình.”

Cố Trường Ca vươn tay đặt lên đầu nàng, ngữ khí bình thản không gợn sóng.

Ánh mắt hắn dừng ở trái tim A Man. Từng đợt, từng đợt ô quang đang phun trào lượn lờ như sương mù, tựa như mang theo một loại nguyền rủa đáng sợ nào đó, dần dần nuốt chửng một ít quang mang còn sót lại.

“Cho dù là tận mắt trông thấy tương lai, ngươi vẫn ôm lấy một tia ảo tưởng cùng hy vọng đối với người khác…”

“Chuyện này tuyệt đối không thể được.”

“Ngủ một giấc, tỉnh lại thì sẽ tốt rồi. Hãy quên đi những điều tốt đẹp trong quá khứ, hoa trong gương trăng trong nước kia đều hư ảo tựa như bọt biển.”

Sáng sớm hôm sau, ánh sáng mang theo vài tia ấm áp từ ngoài cửa sổ chiếu xuống.

Đôi lông mi dài của A Man đang khép lại, sau đó nàng từ từ mở mắt ra. Gương mặt có chút mê man, tựa như còn chưa tỉnh lại từ một giấc mộng nào đó.

“Hôm qua ta đã ngủ thiếp đi sao?”

A Man lẩm bẩm không biết mình nằm trên giường từ lúc nào, hơn nữa trên người nàng còn đắp chăn. Ánh mặt trời ấm áp từ ngoài cửa sổ chiếu xuống có chút chói mắt, nàng không kìm được mà nheo mắt lại.

“Hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”

Nàng cảm thấy trí nhớ của mình rất mơ hồ. A Man chỉ nhớ hôm qua tiền bối nói với nàng vài lời, giống như nói với nàng một số chuyện.

Nhưng cụ thể là chuyện gì thì dường như nàng quên rồi.

Chỉ biết là trong lúc mông lung, đầu nàng đau như muốn nứt ra, sau đó bởi vì quá mức thống khổ mà ngất đi. Cuối cùng nàng được tiền bối ôm về phòng.

“Vậy nên là tiền bối giúp ta đắp chăn sao?”

A Man sững sờ đến xuất thần. Sau đó giống như nghĩ đến cái gì, đột nhiên nàng lấy ra chiếc áo khoác trắng mà Cố Trường Ca ném cho nàng lúc trước.

“Giống như ở trên chăn! Quả nhiên khí tức của tiền bối luôn khiến người ta an tâm.”

A Man vùi đầu vào áo khoác nhẹ giọng lẩm bẩm.

Bảy ngày sau, không ngoài dự đoán của A Man, sư tôn của nàng trúng độc.

Sau khi nuốt phải viên đan dược được luyện chế thì hắn lập tức ngã xuống đất, thất khiếu chảy máu, mắt lồi ra, bộ dáng giống như lệ quỷ nhìn vô cùng đáng sợ.

Mạch máu dưới da thịt tựa như đều nứt ra, máu đen từ trong miệng hắn cuồn cuộn phun trào. A Man đứng bên ngoài động phủ lạnh lùng quan sát, trên khuôn mặt nhỏ bé không có bất kỳ cảm xúc nào.

"Làm sao có thể..."

"Làm sao đan dược có thể sai sót."

Nam tử trung niên không ngừng chảy máu, ánh mắt hắn gắt gao trừng lớn giống như không thể tin vào chuyện này. Hắn khó khăn bò trên mặt đất, cố gắng lục tìm thuốc giải từ đống chai lọ bên cạnh. Lúc này, A man mới từ bên ngoài động phủ đi vào, nàng lạnh lùng nhìn xuống.

Nam tử trung niên như người chết đuối bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng. Từ sâu trong cổ họng của hắn phát ra thanh âm gào thét:

“A Man… A Man mau cứu ta…”

“Giúp ta… giúp ta tìm thuốc giải.”

“Cứu ngươi?”

A Man chỉ lạnh lùng lắc đầu. Dáng điệu này của nàng khiến nam tử trung niên cực kỳ hoảng sợ, nàng của bây giờ cùng đồ nhi nhu thuận ngoan ngoan mà hắn nhìn thấy trước kia có thể nói là hoàn toàn bất đồng.

....

"Ta không tự tay giết ngươi đã là nhân từ với ngươi rồi”

“Bây giờ ta rất muốn dùng một kiếm kết liễu ngươi, nhưng như vậy lại tiện cho ngươi quá. Ngươi cứ việc chậm rãi đau khổ đến chết đi. Đối với ngươi mà nói, kết quả này vô cùng xứng đáng.”

A Man nhẹ giọng nói, cảm xúc trong mắt vẫn không dao động.

"Ngươi... ngươi..."

Bộ dạng nam tử trung niên vô cùng hoảng sợ, hắn đã hiểu vì sao luyện chế đan dược lại xảy ra vấn đề.

Hoá ra A Man đã sớm biết hắn sẽ động thủ với nàng, chẳng qua là do hắn quá ngu xuẩn nên không nhận ra mà thôi.

“Thì ra… thì ra ngươi… ngươi đã biết chuyện đó.”

Dường như giọng nói gào thét của hắn xen lẫn sự run rẩy và vô cùng hối hận

Điều khiến hắn hối hận chính là để cho A Man phát hiện quá sớm chứ không phải là hối hận về chuyện ngày trước đã ra tay hạ độc trong đan dược. Giờ phút này, nàng cũng không còn nhìn về phía hắn nữa mà đưa mắt ra ngoài động phủ, tựa như đang lẳng lặng chờ đợi điều gì đó.

Hết chương 2130.
Bạn cần đăng nhập để bình luận