Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2502: Lâm nguy thực sự

Chương 2502: Lâm nguy thực sự

Trong trận đại chiến này, dựa vào thực lực của mình, Cố Tiên Nhi đã chém giết rất nhiều ngoại địch, thật sự làm bọn hắn khâm phục.

Dù có thực lực mạnh nhưng các thiên kiêu thanh niên và trung niên khác lại không thể ra tiền tuyến, chém giết với Tiên Vương.

Hơn nữa có rất nhiều người được Cố Tiên Nhi tương trợ, lúc giao thủ với địch nhân, nếu còn lực, nàng sẽ phân ra để tương trợ bọn hắn.

Hiện giờ, vị tồn tại Tiên Đế không để ý đến mặt mũi hay chênh lệch thực lực này lại muốn đánh tay đôi với ố Tiên Nhi. Điều này khiến rất nhiều người cảm thấy tức giận nhưng lại không thể làm gì được, trong lòng bọn hắn tràn đầy bi ai và vô lực. Dưới sự chênh lệch thực lực cực lớn, bọn hắn hoàn toàn không có cơ hội phản kháng...

"Muốn chết."

Bên ngoài chư thế, Minh đang đại chiến cùng địch thủ cũng chú ý tới cảnh tượng này.

Hắn vô cùng tức giận, pháp lực mênh mông chấn động cả dòng sông thời gian, quang mang vô tận chiếu rọi bóng tối. Hắn lập tức thi triển thủ đoạn tuyệt cường, đánh lui đối thủ để tới cứu Cố Tiên Nhi.

Khi chưa là Đại thống lĩnh của đại quân Phạt Thiên, hắn từng được Cố Tiên Nhi của kiếp thứ nhất ra tay tương trợ, dùng một kiếm ngang trời giết chết toàn bộ đại địch.

Cảnh tượng kia vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ của Minh, cho dù đã qua vô tận năm tháng, hắn vẫn có thể nhớ được. Cho dù bởi vì nguyên nhân gì, hắn cũng không thể để vị đại nhân này vẫn lạc tại đây.

Luân Hồi lúc ẩn lúc hiện, khó tìm được nguồn gốc, hắn cũng không biết nếu hiện tại vẫn lạc, Cố Tiên Nhi có còn cơ hội chuyển thế luân hồi nữa hay không.

"Đối thủ của ngươi là ta, lúc giao thủ với ta còn dám bận lòng tới nơi khác?”

Đối diện Minh, vị tộc nhân có thể so với Đạo cảnh của Tiên Linh văn minh kia lập tức cười lạnh, thập chưởng đánh tới, thời không nhanh chóng sụp đổ và cải tổ lại, hai người giao thủ vô số khoảnh khắc, thiên địa cũng trùng tố và tan vỡ vô số lần.

Địa thủy phong hỏa trùng tố, hỗn độn tiến hóa, mở ra thiên địa lần thứ hai.Ầm!

Cuối cùng nơi này lại nổ tung một lần nữa, hết thảy đều trở nên hỗn loạn, vô số quy tắc đan xen, tựa như vùng đất nguyên thủy lúc mới khai thiên tích địa.

Minh bị ngăn cản, ho ra máu, không cách nào rút người rời đi chứ đừng nói đến việc tương trợ Cố Tiên Nhi, giờ khắc này hắn không khỏi có chút nóng lòng.

"Tiên Nhi cô nương..."

"Mau chạy đi."

Trên chiến trường còn lại, rất nhiều Tiên Vương được tín nhiệm đang chém giết với đại địch cũng đều biến sắc kinh hô.

Toàn thân bọn hắn phát lạnh, thần hồn run rẩy.

Ánh mắt vị Tiên Đế kia nhìn chằm chằm tựa như khí cơ diệt thế bao trùm lấy chư thiên, mang theo cái giá lạnh của mùa thu khiến vạn vật điêu linh, sinh cơ tiêu tán.

Đồng thời đại thủ kia từ một nơi xa xôi chụp qua, không nhanh không chậm nhưng có thể che khuất cả vũ trụ. Phương vũ trụ này mênh mông cỡ nào, thế mà ở trước mặt đại thủ này, nó lại có vẻ vô cùng nhỏ bé.

Tất cả tinh vực đang tan rã và sụp đổ, từng viên đại tinh nổ tung, sinh linh ở giữa còn không kịp kêu thảm đã hóa thành tro bụi.

Lúc này, ngay cả dòng sông thời gian cũng ẩn đi, đại đạo run rẩy như muốn sụp đổ đứt đoạn.

Vốn dĩ hắn chỉ quan sát đại chiến của những người cùng cấp, nếu phát hiện có điều bất thường sẽ ra tay tương trợ, không để cho việc ngoài ý muốn xảy ra.

Thế nhưng trong trận đại chiến này, Cố Tiên Nhi thật sự quá chói mắt, tuổi còn trẻ mà đã chém giết mấy tôn Tiên Vương, trong đó còn có tồn tại sắp ngưng luyện Chuẩn Tiên Đế chi quang, hơn nữa còn vô cùng thăng hoa mà tiến thêm một bước.

Nếu đặt ở Tiên Linh văn minh phía sau bọn hắn, thiên kiêu như vậy cũng thuộc dạng vạn cổ không tìm ra một người, thành tựu trong tương lai chắc chắn không chỉ như thế.

Cho nên hắn không thể để nàng trưởng thành, hắn thực sự rất hứng thú với việc tiêu diệt thiên kiêu từ trong trứng, không ngại xóa bỏ hoàn toàn dấu vết của người đó khỏi thiên địa.

"Chỉ có hoa tươi do máu của tuyệt thế thiên kiêu thai nghén mới kiều diễm mỹ lệ, vạn cổ vội vàng, duy chỉ có một khắc này mà thôi."

Vị tồn tại Tiên Đế của Tiên Linh văn minh đứng ở ngoài chư thế nhìn chăm chú vào cảnh tượng này, khóe miệng câu lên một nụ cười lãnh khốc, ngữ khí vân đạm phong khinh truyền từ nơi xa đến khắp chư thiên các giới.

Toàn thân mọi người đều phát lạnh, bọn hắn có thể cảm nhận được loại ác ý muốn bóp chết thiên kiêu vô cùng kinh người và không thèm che dấu này.

Đôi mắt của rất nhiều cường giả Đạo Xương chân giới đều như sắp nứt ra, tràn đầy phẫn nộ, thế nhưng bọn hắn cũng không thể thay đổi được gì cả.

"Chết tiệt, rõ là tồn tại cấp bậc Tiên Đế, vậy mà lại không để ý thể diện, muốn động thủ với một tiểu bối trẻ tuổi..."

Rất nhiều lão nhân rống to, khí huyết xuyên qua trường hà, bọn hắn phẫn nộ tiến về phía trước, mang theo sát ý vô tận mà chém giết với địch nhân, hoàn toàn không để ý tới sinh tử.

"Liều mạng với bọn hắn, không được để máu của người trẻ tuổi phải chảy."

"Giết..."

Trên các chiến trường ở Đạo Xương chân giới đều tràn đầy phẫn nộ và bi tráng, rất nhiều huyết tính đã bị kích phát.

"Chỉ là con kiến hôi mà thôi, đối mặt với nỗi sợ của cái chết, ngoại trừ la hét cũng chả còn tác dụng gì."

Cường giả Tiên Linh văn minh trên chiến trường còn lại đều cười lạnh khinh thường, dáng vẻ hoàn toàn xem đối thủ như những con chuột mà trêu đùa.

"Không ngờ sự la hét khi tuyệt vọng lại là giai điệu êm tai nhất thế gian, mỗi một tấc một góc của chư thiên đều nên tràn ngập giai điệu như vậy..."

Rất nhiều người lại càn rỡ cười rộ lên, bọn hắn không hề che dấu ác ý và sự đùa cợt. Trong mắt bọn hắn, cuộc chiến này không thể xảy ra điều gì bất ngờ nữa rồi.

Cho dù Đạo Xương chân giới liều chết phản kháng thì cũng lắm là mang đến cho bọn hắn một ít phiền toái, cũng không thể nào ngăn trở được bước chân của bọn hắn.

Hết chương 2502.
Bạn cần đăng nhập để bình luận