Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 888: Tiểu tâm tư

Chương 888: Tiểu tâm tư

"Lời của ta mới vừa rồi chẳng lẽ nói sai rồi sao? Ngươi thật sự cho là Tiêu Nhược Âm sẽ có lòng tốt như vậy, cứu các ngươi một mạng đối với nàng mà nói, chuyện dễ như trở bàn tay thôi."

Nhưng Vương Ngưng cũng là cam lòng bị người giễu cợt, rất nhanh đã đáp trả rở về, bắt đầu giễu cợt, cũng không cảm kích.

Nàng không tin Tiêu Nhược Âm và nam tử bạch y ở trước mặt không phát sinh điều gì, nếu không dựa vào cái gì người ta sẽ bỏ qua cho bọn hắn?

"Vương Ngưng ngươi nói nhăng nói cuội gì đó? Nhược Âm tốt bụng cứu chúng ta, bây giờ ngươi vẫn còn đoán lung tung?" Ngưu Điền cau mày, mặt lộ vẻ không vui, cắt lời nàng.

Đối người có cơ thể cao lớn như Ngưu Điền, bản thân Vương Ngưng vẫn rất kiêng kỵ, biết hắn sẽ không vì là phụ nữ mà kiêng kị.

Cho nên nàng hừ lạnh một tiếng, ngậm miệng lại.

"Nhược Âm, tính cách của Vương Ngưng chính là như vậy, ngươi không nên chấp nhặt với nàng, cảm ơn ngươi xuất thủ cứu chúng ta, sau này có cơ hội chúng ta sẽ báo đáp ngươi."

Ngưu Điền nhìn Giang Thần ở bên yên lặng không nói một lời, sau đó lại lộ ra nụ cười thật thà trung thành, nói với Tiêu Nhược Âm.

Bởi vì quan hệ giữa Giang Thần và Tiêu Nhược Âm, bản thân hắn rất thân với Tiêu Nhược Âm.

"Không sao."

Tiêu Nhược Âm nghe vậy lắc đầu một cái, biết bọn Giang Thần, Ngưu Điền, Vương Ngưng hiểu lầm.

Nhưng lúc này không phải lúc giải thích, không thể để cho Cố Trường Ca chờ ở bên ngoài nên nàng lựa chọn im lặng, định có thời gian sẽ giải thích cho bọn họ một chút.

"A Thần, ngươi không sao chứ? Ngươi phải tin tưởng Tiêu hoa khôi, nàng làm người như thế nào chẳng lẽ ngươi còn không biết sao?"

Ngưu Điền than thở một tiếng, thấp giọng nói một câu.

"Ta biết, ta tin tưởng Nhược Âm." Nghe vậy, Giang Thần cũng miễn cưỡng lộ ra nụ cười, tựa hồ đã nghĩ thông suốt vậy, hắn hiểu nỗi khổ của Tiêu Nhược Âm, cho nên không muốn để cho nàng dụng tâm uổng phí.

Nhưng lúc nói lời này, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm Tiêu Nhược Âm, tựa hồ đang đợi nàng cho mình một lời giải thích.

Về phần Cố Trường Ca đang ở bên ngoài địa lao, Giang Thần lựa chọn coi thường, xem như không thấy.

Trước lúc này hắn đã cảm nhận qua sự kinh khủng của Cố Trường Ca, biết hắn có nhiều đáng sợ, vào lúc này, tận lực không nên trêu chọc đến hắn.

Tiêu Nhược Âm khẽ mỉm cười với hắn nói: "Một hồi ta giải thích thêm cho các ngươi."

Sau đó, Tiêu Nhược Âm mang đám người Giang Thần rời khỏi địa lao, Cố Trường Ca đi ở phía trước, vẻ mặt tỏ ra rất bình tĩnh, cũng có không bất kỳ phản ứng quá mức.

Mà đám người Giang Thần tự biết thân phận khác biệt, không thể nào trông cậy vào đối phương để ý bọn họ, có thể sống sót rời khỏi, đã là chuyện may mắn nhất.

Mặc dù đám người Ngưu Điền tò mò với khoảng thời gian mà Tiêu Nhược Âm rời khỏi địa lao, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.

Nhìn ra được, hôm nay dường như Tiêu Nhược Âm khác so với trước kia.

Từ vẻ mặt và cách trả lời của thị vệ trấn thủ bên ngoài địa lao, thân phận của nàng đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.

Điều này làm cho mọi người hâm mộ với nàng, nhưng Giang Thần cảm thấy miệng khô khốc, có chút đắng chát.

Nhưng cảm giác lo âu trong lòng, càng thêm dày đặc.

Vì sao chỉ chớp mắt, thân phận của Tiêu Nhược Âm đã thay đổi lớn như vậy, để cho hắn cảm thấy mình và Tiêu Nhược Âm không phải là người cùng thế giới vậy.

Nhất là khi thấy Tiêu Nhược Âm và Cố Trường Ca sóng vai đi bên nhau, trên mặt lộ ra nụ cười, tựa hồ đang bàn luận cái gì với hắn, cặp mắt hơi ửng đỏ, giống như ngôi sao sáng lấp lánh.

Theo Giang Thần đó chính là vẻ sùng kính và ngưỡng mộ.

Loại cảm giác này làm hắn tim như bị dao cắt, chỉ có thể ở trong lòng không ngừng an ủi mình, đây là vẻ mặt giả vờ của Tiêu Nhược Âm, chỉ vì lấy lòng nam tử bạch y kia, để cứu bọn họ ra.

"Cố công tử, ta muốn nói chuyện với bạn ta một chút."

Rất nhanh, khi đi tới một dãy cung điện, trên mặt của Tiêu Nhược Âm mang theo vẻ thấp thỏm mở miệng nói.

"Ngươi đi đi, ta cũng không quấy rầy các ngươi."

"Thật ra thì loại chuyện này ngươi không cần hỏi ta." Cố Trường Ca mỉm cười nói, mang theo hơi thở làm lòng người ngây ngất, càng thêm dịu dàng trang nhã.

Được Cố Trường Ca cho phép, Tiêu Nhược Âm nhẹ nhàng vâng một tiếng, khuôn mặt có chút vui vẻ.

Nàng cũng không biết vì sao phải được Cố Trường Ca cho phép, theo nàng thì đây chính là hành động theo bản năng.

Rất nhanh, Cố Trường Ca và Hắc Nhan ngọc rời đi, cũng không quản nhiều.

"Chủ nhân..." Vẻ mặt Hắc Nhan Ngọc có chút nghi ngờ nhìn Cố Trường Ca một cái, có chút muốn nói lại thôi, rất không hiểu thái độ và hành động Cố Trường Ca đối với Tiêu Nhược Âm.

Theo góc nàng nhìn, mặc dù thiên phú Tiêu Nhược Âm rất mạnh, nhưng mà còn chưa đạt tới trình độ làm cho Cố Trường Ca để ý.

Hơn nữa, nàng cho rằng có chút hiểu rõ tính tình Cố Trường Ca, biết được hắn tuyệt đối thuộc về loại có tính cách lạnh lùng, không làm chuyện không có lợi với bản thân.

Loại chuyện lãng phí thời gian lại nhàm chán, thế mà Cố Trường Ca lại tốn tâm tư, chỉ có thể nói nữ tử tên Tiêu Nhược Âm này, đối với hắn tựa hồ có còn tác dụng.

"Ngươi không cần quản nhiều, chăm chú nhìn hành tung của bọn họ là được." Nụ cười trên mặt Cố Trường Ca thu lại, khôi phục vẻ mặt lãnh đạm, nhàn nhạt nói.

"Vâng." Hắc Nhan Ngọc yên lòng, cung kính nói.

Thành thật mà nói, lúc trước thấy Cố Trường Ca đối xử tốt với Tiêu Nhược Âm đó như vậy, nàng có chút ghen tị, dựa vào cái gì nàng không có được?

Tuy nhiên bây giờ xem ra, chẳng qua Cố Trường Ca có mưu đồ khác thôi.

Điều này làm cho trong lòng Hắc Nhan Ngọc dễ chịu không ít.

Hết chương 888.
Bạn cần đăng nhập để bình luận