Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1268: Cửu Sơn Tiên Ấn

Chương 1268: Cửu Sơn Tiên Ấn

Tiểu sư đệ trong miệng Trần Tố Vân và Cổ Vô Địch, tên gọi đầy đủ là Tiêu Dương.

Hơn hai mươi năm trước, ở dưới thác nước Cửu Đại Sơn, bị Trần Tố Vân tình cờ nhặt được, mang về trong núi tu hành.

Lúc ấy, Tiêu Dương còn đang lót tã, bị đặt ở trong một cái giỏ xách, toàn thân đều là máu tươi, hơi thở thoi thóp, trên thân mang theo một khối cổ ngọc, trên đó viết hai chữ cổ.

Cũng chính là hai chữ cổ kia, nàng mới biết tên của Tiêu Dương.

Sau đó, Tiêu Dương được sư tôn của nàng, cũng chính là Nhị Sơn Chủ thương xót, cảm thấy hắn bơ vơ không nơi nương tựa, nên thu làm đệ tử.

Tiêu Dương cũng trở thành lớp đệ tử nhỏ nhất của Cửu Đại Sơn, tiểu sư đệ trong miệng của tất cả mọi người.

Về phần tại sao Tiêu Dương lại bị người khác vứt bỏ ở bên dưới Cửu Đại Sơn, đây vẫn còn là bí mật, không ai biết được.

Thân thế của Tiêu Dương, cho đến nay đều là bí mật, có người cảm thấy trên lưng hắn mang huyết hải thâm cừu.

Nhưng đến bây giờ, cũng không có bao nhiêu người để ý lắm.

Có thể rất nhiều người suy nghĩ, đã có thể tìm tới Cửu Đại Sơn, chắc cũng là duyên phận giữa hắn và Cửu Đại Sơn.

Thêm nữa bản thân tính cách của Tiêu Dương rất dễ chịu, giỏi chịu khổ, thiên phú tu hành cũng không yếu, làm người khác vô cùng yêu thích.

Cho nên đệ tử của Cửu Đại Sơn chỉ cần quen biết hắn, đều có quan hệ không tệ với hắn.

Mà quan hệ giữa Trần Tố Vân và Tiêu Dương vừa là tỷ đệ vừa như mẫu tử.

Dù sao Tiêu Dương là do Trần Tố Vân một tay nuôi nấng lớn lên, rất nhiều đạo lí đối nhân xử thế, cách thức tu hành, đều là nàng tự mình dạy bảo.

"Đạo Tử ngươi muốn hỏi Tiêu Dương chuyện liên quan tới Cửu Sơn Tiên Ấn đúng không?"

"Việc ấy ngươi hỏi hắn cũng vô dụng, ngươi phải đi hỏi sư tôn, tiểu sư đệ hắn đến Cửu Đại Sơn mới hơn hai mươi năm. Những chuyện đó hắn làm sao biết được?"

Thấy vẻ mặt của Cổ Vô Địch như thế, Trần Tố Vân nhíu mày, sau đó bình thản nói.

Chuyện Cổ Vô Địch ngấp nghé Cửu Sơn Tiên Ấn, ở Cửu Đại Sơn cũng không phải là bí mật gì.

Có điều Nhị Sơn Chủ rõ ràng đã nói qua, Cổ Vô Địch không hề thích hợp tiếp quản Cửu Sơn Tiên Ấn.

Ngược lại, vật kia vô số năm qua, chỉ có một người tiểu sư đệ Tiêu Dương thích hợp nhất.

Đối với sư tôn, Trần Tố Vân đương nhiên không chút nghi ngờ.

Có điều Cổ Vô Địch tâm cao khí ngạo, làm sao có thể chấp nhận Cửu Sơn Tiên Ấn rơi vào trong một người không bằng người của hắn.

Phải biết Cửu Sơn Tiên Ấn chính là chí bảo của Cửu Đại Sơn, vô số năm qua, vật đó hội tụ tích lũy các loại tín ngưỡng, khí vận, mệnh số của Cửu Đại Sơn, có thể nói là huyền diệu khó lường.

Kể từ sau khi Đại sơn chủ bế quan không xuất thế, Cửu Sơn Tiên Ấn do Nhị Sơn Chủ tiếp quản, từ đó duy trì ổn định các loại phương diện hoạt động trận pháp, thiên địa linh khí, quy tắc thiên địa, cảnh vật xung quanh của Cửu Đại Sơn.

"Tố Vân sư tỷ sao lại nói ra lời ấy, sư tôn ta từng nói, Cửu Sơn Tiên Ấn do người có đức tiếp quản. Lúc trước Đại sơn chủ nhường ra Cửu Sơn Tiên Ấn, chính là tùy các sơn chủ giao thủ tranh đoạt, sư tôn ta là Tam Sơn Chủ đo sai một nước cờ, nên thua dưới tay Nhị Sơn Chủ, mới khiến cho Cửu Sơn Đại Ấn bị hắn lấy được."

"Bây giờ còn chưa để cho các đệ tử có cơ hội tranh đoạt, đã trực tiếp quyết định giao Cửu Sơn Tiên Ấn cho người khác? Cách làm như thế, sợ là khiến mọi người khuất phục, ta cũng không cam tâm."

Nghe vậy, sắc mặt của Cổ Vô Địch có chút không vui, mày của nàng nhăn lại, trong lòng càng nhiều hơn chính là không cam lòng.

Nếu là quyết đấu công bằng, hắn bại trong tay Tiêu Dương, như vậy Cửu Sơn Tiên Ấn ấy bị Tiêu Dương lấy được, hắn không thể nói lời nào.

Thế nhưng bây giờ, thậm chí ngay cả cơ hội quyết đấu cũng không cho, đã cho là hắn không thích hợp tiếp quản Cửu Sơn Tiên Ấn, vậy làm sao có thể cam tâm?

Cổ Vô Địch tâm cao khí ngạo, tự cao tự đại, tu hành rất nhiều năm ở Cửu Đại Sơn, tu vi sớm đã đuổi kịp rất nhiều đệ tử bái vào Cửu Đại Sơn trước đó so với hắn.

Cách làm đó, không khác nào là cảm thấy hắn không bằng một tên Tiêu Dương mới bái vào Cửu Đại Sơn hơn hai mươi năm.

"Đây là sư tôn quyết định, nếu ngươi có ý kiến gì, vậy ngươi đi nói chuyện với sư tôn đi."

"Huống hồ tu vi bây giờ của ngươi, sớm đã vượt qua tiểu sư đệ rất nhiều. Nếu công bằng quyết định, vậy đối với ai mà nói mới là công bằng?"

Trần Tố Vân nghe vậy lông mày vẫn như cũ nhíu chặt, từ tốn nói.

Thiên phú của Cổ Vô Địch xác thực cường đại, có thể nói những năm qua đến nay, đệ tử của Cửu Đại Sơn càng thêm xuất sắc.

Thế nhưng hắn lại tâm cao khí thịnh quá mức, luôn cảm giác bản thân thiên hạ Vô Địch, hình tượng ôn hòa ngày thường, chỉ điều là lớp ngụy trang mà thôi.

"Ta có thể áp chế tu vi ngang với Tiêu Dương, nếu như các ngươi vẫn cảm thấy không công bằng, vậy ta có thể nhường hắn một đại cảnh giới."

"Hoặc cùng cảnh giới, hắn có thể chống đỡ được ba chiêu của ta thì coi như thắng. Thế nào hả?"

Sắc mặt của Cổ Vô Địch rất hung ác nham hiểm, lời ấy nói ra đã mười phần không khách khí.

"Ngươi tu hành bao nhiêu năm? Đối với việc hiểu được thần thông, quy tắc, làm sao tiểu sư đệ có thể so sánh?"

"Bản thân ngươi giao thủ với hắn, chính là đối với hắn không công bằng."

Khuôn mặt của Trần Tố Vân vẫn như cũ không hề bị lay động, thản nhiên nói, "Hơn nữa đây là sư tôn quyết định, ngươi phải nói với hắn mới có tác dụng."

Dù sao Tiêu Dương cũng là nàng nuôi lớn lên, cho nên từ trong đáy lòng nàng rất thiên vị đối với nam tử đó.

Bây giờ Cổ Vô Địch đã bước vào tu vi Chí Tôn cảnh, tu hành mấy vạn năm.

Có điều Tiêu Dương mới tu hành hơn hai mươi năm, hai người làm sao lại có thể cùng một chỗ so sánh?

"Tốt, rất tốt."

Sắc mặt của Cổ Vô Địch hoàn toàn âm trầm xuống, đã kéo xuống trên khuôn mặt ngụy trang, lạnh giọng nói, "Đã như vậy, chuyện đấy cũng đừng trách ta."

Dứt lời, dưới chân hắn hiện lên ánh sáng màu vàng, mang theo tu sĩ sau lưng rời đi, trên mặt khó nén tức giận.

Trần Tố Vân lắc đầu, cảm thấy Cổ Vô Địch chỉ là trên miệng nói một chút mà thôi, cũng không có để ở trong lòng.

Ngược lại, nàng cũng hóa thành một đạo cầu vồng, rời đi nơi đây, bay về phía vị trí của Đệ Nhị Sơn.

Hết chương 1268.
Bạn cần đăng nhập để bình luận