Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1284: Báo thù

Chương 1284: Báo thù

"Ngươi…"

Vẻ mặt của Tiêu Dương lạnh lẽo, còn đang muốn mở miệng.

Chỉ là lúc này, Trần Tố Vân máu me khắp người, uống vào mấy viên đan dược, trên người thần hà lập lòe, thương thế đã bắt đầu dần khôi phục mà khoát tay nói, "Tiểu sư đệ ngươi không cần để ý đến ta, đây là ân oán giữa ta và nàng ấy, nàng ấy không định tha thứ cho ta, đây cũng là thứ ta đáng phải chịu."

"Nếu ta tha thứ cho ngươi, vậy ai sẽ tới báo thù thay cho sư tôn?"

Trên mặt của Thiên Lộc Huyền Nữ vẫn mang nụ cười mỉm thản nhiên như cũ, làm người ta khó mà đoán được cảm xúc thật hiện tại của nàng.

Trên mặt của Trần Tố Vân hiện vẻ áy náy vô cùng, nói, "Về sự việc lúc trước, ta cũng không muốn hại sư tôn như vậy."

"Nhưng trước khi sư tôn vẫn lạc, ta đã đáp ứng với nàng, sẽ bảo vệ Thiên Lộc thành thật tốt, sẽ từ bỏ hận thù với ngươi. Ta cũng đã làm được, ta buông hận thù của mình, thế nhưng, lại không bỏ hận thù của sư tôn xuống được."

Thiên Lộc Huyền Nữ lắc đầu, vẻ mặt của nàng không hề thay đổi.

"Thì ra sư tôn nàng còn từng dặn dò như vậy?"

Trần Tố Vân nghe nói như thế, lại hơi ngây ngẩn cả người, sau đó nụ cười khổ trên mặt của nàng càng đậm, nói, "Ta có lỗi với sư tôn, cũng có lỗi với ngươi, ngươi cứ việc ra tay đi, nếu giữa ân oán hai ta có thể chấm dứt, đối với chúng ta mà nói, cũng là giải thoát."

"Ngươi không tha thứ cho ta, ta cũng có thể hiểu, ban đầu là ta ghen ghét thiên phú của ngươi, ghen ghét sư tôn quá sủng ái ngươi."

"Nói những chuyện đó, bây giờ còn có ích sao?"

Thiên Lộc Huyền Nữ vẫn lắc đầu như cũ, trong con ngươi lướt qua một tia đùa cợt.

Nàng hiểu rất rõ vị sư tỷ này của mình. Bây giờ, lời kia đơn giản của nàng ấy là muốn làm xoa dịu thái độ của nàng, ngược lại cũng rất thông minh.

Nếu Trần Tố Vân hối hận muốn đền bù thật, tại sao những năm qua không gặp nàng vẫn chẳng rời khỏi Cửu Đại sơn nửa bước, chưa từng về dập đầu trước mộ sư tôn một cái.

"Xoẹt", "Xoẹt "

Sau mười lăm phút, kiếm khí đầy trời lại lần nữa hiện lên, mang theo tia sắc bén, rơi xuống từ vòm trời, chém lên người Trần Tố Vân, khiến nàng cảm nhận được toàn bộ đau đớn mà lúc trước Thiên Lộc Huyền Nữ từng trải qua.

Chỉ là còn tâm trạng lúc đó của Thiên Lộc Huyền Nữ, nàng lại không thể trải nghiệm hết được.

Trần Tố Vân không ngừng kêu rên lên, vốn định cắn răng tiếp nhận hết đau đớn này, nhưng càng về sau, nàng thật sự càng chịu đựng không nổi nữa, đành lấy ra Chuẩn Đế khí của bản thân.

Nhưng đối mặt với kiếm khí mà Thiên Lộc Huyền Nữ tiện tay đánh ra thì Chuẩn Đế khí đó của nàng, cũng không chống lại được bao lâu, vừa rên rỉ một tiếng, rất nhanh đã nổ tung, hóa thành mảnh vỡ đầy trời.

Rất nhiều đệ tử chung quanh quảng trường thấy một màn đó, vẻ mặt cũng thay đổi, vừa phẫn nộ lại vừa vô cùng lo lắng.

Theo trong cuộc đối thoại vừa nãy, bọn hắn cũng đã mơ hồ đoán được sự việc lúc trước là ai không đúng.

Nhưng cũng như lời Tiêu Dương nói, qua nhiều năm như vậy, tại sao không thể cho Đại sư tỷ một cơ hội hối hận bù đắp?

Ngược lại hành vi ấy của Thiên Lộc Huyền Nữ thật sự rất khó để bọn hắn liên tưởng với vị thần thủ hộ Thiên Lộc thành bản thân từng nghe đồn kia.

Mà bây giờ cả Chuẩn Đế khí của Trần Tố Vân cũng đã vỡ vụn, cũng chẳng biết nàng còn có thể chống đỡ bao lâu.

Bọn hắn vô thức lại chuyển ánh mắt rơi lên người mấy vị sơn chủ, hi vọng bọn họ có thể đứng ra ngăn cản mọi chuyện.

Chỉ là, trừ Nhị sơn chủ hơi chau mày ra, những người còn lại đều vô cùng bình tĩnh, không có bất cứ thái độ gì.

"Mấy vị sơn chủ chẳng lẽ lại kiêng kị vị nam tử trẻ tuổi kia, nên mới không muốn quản nhiều sao?"

Trong lòng bọn họ lộp bộp một tiếng, cảm giác sự việc ngày càng không ổn.

Chẳng lẽ lại Đại sư tỷ hôm nay sẽ nguy hiểm đến cả tính mạng?

"Xem ra ngươi thật sự khăng khăng muốn giết ta."

Trần Tố Vân phun ra một ngụm máu, tất cả trên người gần như đều là vết thương.

Nàng cười khổ một tiếng, cuối cùng lấy một cái chuông nhỏ màu vàng lớn chừng bàn tay ra.

Nương theo từng đạo tia sáng màu vàng mênh mông, sau đó, chuông nhỏ màu vàng giữa trời đó nhanh chóng phóng lớn, phía trên đại đạo có khí tức chảy xuôi, có đế đạo quy tắc xen lẫn.

Rất hiển nhiên đây là một Đế khí, cũng chính là thứ Tiêu Dương thỉnh cầu Nhị sơn chủ ban thưởng, lo lắng trong trận chiến này nếu nguy hiểm đến tính mạnh, sẽ có tác dụng bảo mệnh cho nàng.

Sau khi lấy món Đế khí này ra, nàng cuối cùng đã chặn được một vệt kiếm khí Thiên Lộc Huyền Nữ chém tới.

Nhưng thân thể vẫn không hề dễ chịu, gần như nổ tung.

"Sư tôn các ngươi, trên trời có linh thiêng cũng không hi vọng nhìn các ngươi gà nhà bôi mặt đá nhau, Thiên Lộc Huyền Nữ, ngươi tại sao lại không thể hiểu cho nỗi khổ tâm của sư tôn ngươi?"

Tiêu Dương nhịn không được lại lần nữa quát hỏi, vẻ mặt của hắn cực kì khó coi, siết chặt nắm đấm, hận không thể tự mình tiến lên trợ giúp Trần Tố Vân.

Chỉ là lời đó của hắn lại thật sự chọc giận tới Thiên Lộc Huyền Nữ.

Lúc đầu, nàng còn chưa có ý định nghiêm túc, nhưng lúc này trong con ngươi cuối cùng đã hiện lên tia lạnh lẽo.

Đế uy thật lớn bay tứ tung bốn phía, một luồng cũng đủ khiến trời đất đổi màu, trực tiếp cuốn từ trong chiến trường cổ ra phía ngoài.

Trận văn bố trí xung quanh cũng không thể chống đỡ nổi, xông thẳng về chỗ Tiêu Dương.

Cung điện xung quanh cũng run rẩy lay động như muốn sụp đổ dưới loại khí tức này.

Các đệ tử đều vô cùng sợ hãi kinh ngạc, vẻ mặt trắng bệch, thần hồn run rẩy, trong lòng dâng lên sự hoảng sợ.

Đây chính là cảm xúc phẫn nộ của kẻ thành đạo, nếu không phải nơi đây đặc thù, chỉ sợ đã quét sạch đến cả bên ngoài, tác động đến ngàn vạn dặm.

"Ngươi…"

Tiêu Dương cũng không ngờ tới Thiên Lộc Huyền Nữ ngay trước mặt rất nhiều sơn chủ, cũng dám ra tay độc ác với hắn như vậy, sắc mặt của hắn càng thêm khó coi.

Chỉ là Tiêu Dương cũng không lo lắng bởi vì Nhị sơn chủ sư tôn của hắn vẫn còn ngay sau lưng.

Hết chương 1284.
Bạn cần đăng nhập để bình luận