Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 729: Cầu cứu

Chương 729: Cầu cứu

"Nói đi, hai ngươi muốn chết như thế nào?"

Mà lúc này, Cố Trường Ca rốt cuộc cũng nhìn về phía hai khuôn mặt sớm đã không còn huyết sắc của Vương Tiêu và Huyền lão.

Cũng không nói thêm lời nào vô nghĩa, đã trực tiếp hỏi bọn hắn muốn chết như thế nào.

Với thái độ cường thế và không lưu tâm như vậy, khiến hô hấp của Cơ Thanh Huyên không khỏi cứng lại, cảm nhận được một hương vị được gọi là quyền thế.

Đây là thứ từ trước đến nay nàng luôn khao khát.

Nếu như nàng có được quyền thế, mẫu thân đã không phải bị nhốt, bản thân đã không phải rơi vào cảnh bị lợi dụng như một con cờ trong hôn nhân.

Trước đó, Vương Tiêu và Huyền lão sao dám đối xử một cách tùy ý với nàng như thế, đánh nàng trọng thương, xem thường sinh tử của nàng?

Tất cả điều này, đều do thứ được gọi là quyền thế mang tới!

"Trường Ca thiếu chủ tha mạng!"

"Ta sai rồi, lúc ấy là mắt ta mù, mới nhận nhầm cô nương này thành sư muội, ta thật không phải cố ý!"

"Mong rằng Trường Ca thiếu chủ khoan dung độ lượng, đại nhân không chấp tiểu nhân, tha ta lần này!"

"Tất cả thật sự không phải ta cố ý, Trường Ca thiếu chủ ngài cũng nhìn thấy vị cô nương này rất giống sư muội ta, lúc ấy ta đâu biết được điều này!"

Nghe nói thế, Vương Tiêu bị dọa đến hết hồn, sắc mặt trắng bệch, vội vàng nói, suýt nữa quỳ trên mặt đất dập đầu cầu xin tha thứ.

"Ta hỏi ngươi muốn chết như thế nào, chứ không hỏi ngươi nguyên nhân sự việc."

Giọng nói của Cố Trường Ca vẫn bình tĩnh, nhưng lại có vẻ rất lạnh lùng, "Nghe không hiểu sao?"

"Trường Ca thiếu chủ…"

Lúc này Vương Tiêu thật sự sắp bị hù chết rồi, mồ hôi lạnh ướt nhẹp toàn thân, thần hồn run rẩy, lời nói cũng đang run bần bận.

Hắn đã hiểu, không nghi ngờ gì nữa, Cố Trường Ca đây là quyết tâm muốn giết hắn.

Trước đây, đều là hắn ức hiếp người khác, tuyệt đối không nghĩ tới bản thân có một ngày, cũng sẽ gặp phải loại chuyện này.

Bản thân chẳng qua chỉ là đánh trọng thương thị nữ của hắn, kết quả là hắn đòi giết mình.

Điều này khiến trong lòng Vương Tiêu vừa giận vừa sợ, lại vô cùng không cam tâm.

"Sao vậy? Cần ta tự mình động thủ sao?"

Cố Trường Ca vẫn nhàn nhạt như cũ, thần sắc hiện ra sự lạnh lùng tột cùng.

Không một chút để ý đến thân phận của Vương Tiêu, giống như đang đối mặt với một con kiến có thể giẫm chết bất kỳ lúc nào.

"Trường Ca thiếu chủ tha mạng!"

"Ta sẽ không dám nữa, ta bằng lòng xin lỗi và bồi thường cho vị cô nương này!"

Kèm theo giọng nói hoảng sợ của Vương Tiêu.

Hắn trực tiếp phù phù một tiếng, trực tiếp quỳ xuống, hắn rất sợ chết, biết rằng thế lực phía sau mình trấn áp không nổi Cố Trường Ca.

Đồng thời, hắn nhìn về phía Cơ Thanh Huyên, âm thanh run rẩy, sợ hãi nói, "Vừa rồi là mắt ta mù, nhận nhầm cô nương là nàng ấy, mong cô nương thông cảm, tha cho ta một mạng!"

Lúc này, cái gì mà khuất nhục hay tôn nghiêm cũng không quan trọng bằng tính mệnh?

Mọi người thấy một màn này, sự sợ hãi trong lòng không hề ít hơn so Vương Tiêu chút nào, nhưng không ai dám lên tiếng, hoặc ngăn cản chuyện này.

Nói đến cùng, tất cả điều này đều do Vương Tiêu tự tìm đến.

Đôi mắt của Cơ Thanh Huyên sáng lên, nhìn chằm chằm Vương Tiêu, lộ ra vẻ lãnh đạm, nhưng trong lòng lại vô cùng khoái chí.

Dù sao nhìn thấy người nàng chán ghét nhất, bây giờ đang hèn mọn cầu xin sự thương xót ở trước mặt nàng.

Loại chuyện này trước kia còn không dám nghĩ tới.

"Thanh Ca, ngươi định xử lý hắn như thế nào?" Lúc này, Cố Trường Ca nhìn ngược về phía nàng, hỏi thăm một chút.

Nghe vậy, Cơ Thanh Huyên giật mình, nhẹ nhàng nói, "Tất cả đều nghe theo công tử."

Cố Trường Ca gật đầu, "Được, vậy ta sẽ giết hắn, lấy mạng của hắn bồi tội cho ngươi."

"Ừ." Trong lòng Cơ Thanh Huyên run lên, mặc dù lời này nhìn như Cố Trường Ca đang quan tâm nàng, nhưng nàng lại nghĩ sâu xa hơn.

Nếu để cho Cố Trường Ca phát hiện chuyện nàng và tỷ tỷ Tô Thanh Ca trao đổi thân phận, vậy thì hậu quả quả thật không tưởng tượng nổi.

Tên nam nhân này quá kinh khủng.

Nghe nói như thế, khuôn mặt của Vương Tiêu kịch biến, thần hồn run rẩy, toàn thân đều đang phát lạnh, rồi hô lớn, giống như nắm lấy cây cỏ cứu mạng.

"Huyền lão, là Huyền lão đánh nàng bị thương, lúc ấy ta cũng không phải đối thủ của nàng."

Lúc này, vì mạng sống mà hắn không để ý tới gì nữa.

Khuôn mặt của Huyền lão cũng biến đổi, không ngờ tới Vương Tiêu sẽ nói như vậy, trong lòng lập tức rất thất vọng, nhưng nhiều hơn chính là cảm thấy bất đắc dĩ.

"Đại sư huynh, cứu ta."

Nhưng Vương Tiêu cũng không để ý đến hắn, rất nhanh lại nhìn về phía Sở Hạo với ánh mắt cầu cứu.

Hắn biết, thực lực của Sở Hạo rất cường đại, còn được Thái Thượng Động Thiên ban cho một pháp khí cực kỳ khủng bố.

Với thực lực của hắn sẽ có thể cứu được mình.

Hơn nữa đại sư huynh rất được Thái Thượng Động Thiên coi trọng, cho dù hắn đắc tội với Cố Trường Ca, Thái Thượng Động Thiên cũng sẽ đứng về phía hắn.

"Vương Tiêu, ngươi…"

Chân mày của Sở Hạo nhíu càng chặt, rất do dự.

Hắn đang yên đang lành lại bị liên luỵ vào chuyện này, đến lúc Vương Tiêu xảy ra chuyện, hắn cũng có trách nhiệm rất lớn.

Dù sao hắn thân là đại sư huynh, Vương Tiêu còn cầu cứu hắn ngay trước mặt mọi người.

Nếu như hắn bỏ mặc.

Ẩn thế Vương gia trách tội xuống, Chu Tước cổ quốc cũng gánh không nổi lửa giận này.

Nhưng hắn cũng không muốn đắc tội Cố Trường Ca.

"Trường Ca thiếu chủ, việc này là trách nhiệm của ta, là ta xuất thủ đả thương vị cô nương này."

"Lão phu nguyện bồi tội vị cô nương này, đây chính là thành ý của ta."

Mà trong lúc Sở Hạo đang suy nghĩ, thì Huyền lão đã tiến lên một bước, mở miệng trước, cho dù thế nào, chuyện hôm nay nhất định phải làm cho rõ ràng.

Vương Tiêu xảy ra chuyện, hắn thân là người hộ đạo, cũng khó tránh tội.

Hết chương 729.
Bạn cần đăng nhập để bình luận