Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1812: Kế hoạch nhằm vào Cố Trường Ca

Chương 1812: Kế hoạch nhằm vào Cố Trường Ca

“Cố Trường Ca tuyệt đối không phải người lương thiện… Hiện tại tiên đã sắp hiển hoá, cũng không biết thượng giới phát sinh kịch biến là tốt hay là xấu.”

“Thực lực đạt đến mức đủ để uy hiếp tất cả chúng ta, nếu như không xử lý e rằng sẽ vô cùng hậu hoạn, phá vỡ sự cân bằng từ xưa tới nay.”

Một thân ảnh khác toàn thân bao phủ trong kim sắc thần diễm mở miệng nói, ánh mắt lập lòe giống như hai vòng đại nhật huy hoàng, mang theo uy áp khủng khiếp.

“Nội tình của Cố Trường Ca sâu không lường được, lại có liên hệ rất lớn với Tiên vực…”

“Chuyện này không thể nóng vội, nếu như không bố trí ổn thoả từ trước thì có lẽ chúng ta sẽ tổn thất nặng nề. Lần trước Trường Sinh Cố gia huỷ diệt Tử Phủ cũng chỉ điều động một phần nội tình.”

Nghe vậy, một Kẻ thành đạo nữ tính mở miệng. Âm thanh nhu hòa nhưng lại làm cho thần sắc của tất cả mọi người không khỏi sợ hãi.

Mặc dù đều là Kẻ thành đạo nhưng chênh lệch giữa các tồn tại vẫn không nhỏ.

Trước kia Kẻ thành đạo nữ tính ở trước mắt này đã từng là một nhân vật lạnh lẽo ngoan độc giết đến tứ phương.

Mấy ngàn vạn năm nay nàng chưa từng hiển lộ tung tích, bây giờ xem ra thực lực càng thêm sâu không lường được, e rằng khoảng cách chạm đến cánh cửa Tiên đạo cũng không còn xa…

Tất cả các thế lực đạo thống trên thượng giới chịu khổ vì Cố Trường Ca lâu rồi, đây căn bản là nhận thức chung của toàn bộ những Kẻ thành đạo.

Bây giờ Địa Ngục bị Cố Trường Ca vây quét.

Ai cũng không thể cam đoan thế lực đạo thống sau lưng mình sẽ không có một ngày gặp phải cảnh ngộ như vậy.

Cho nên biện pháp duy nhất chính là nhân diệp Cố Trường Ca còn chưa trở thành một tồn tại vô địch, trước tiên phải bóp chết mối nguy này ngay từ trong trứng nước.

“Nếu ta nhớ không nhầm, mấy chục triệu năm trước, Bắc Minh Hồ cũng có một vị thiên kiêu tuyệt thế xuất hiện.”

“Nghe nói người này là nhi tử nối dõi của Côn Bằng, chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi đã trở thành Kẻ thành đạo, về sau càng thêm chèn ép những người cùng thế hệ thậm chí là thế hệ trước đến mức không thở nổi.”

“Lúc ấy Bắc Minh Hồ đã sắp leo lên vị trí huy hoàng như trước đây, tuy nhiên sau đó không biết vì sao mà vị thiên kiêu tuyệt thế này đã vẫn lạc ở một nơi không biết tên…”

“Chuyện này vĩnh viễn trở thành cấm kỵ của Bắc Minh Hồ…”

“Bây giờ uy thế của Cố Trường Ca có lẽ là kỉnh khủng hơn rất rất nhiều so với vị thiên kiêu ở Bắc Minh Hồ, thế nhưng lại không có người nào dám động thủ với hắn, cũng thật nực cười…”

Trên thiên vũ, khí tức khủng bố phun trào, giống như hãn hải mãnh liệt phô thiên cái địa khiến người ngạt thở.

Rất nhiều Kẻ thành đạo lạnh lùng mở miệng, nhìn về phương hương chiến trường bách giới, dự định mưu đồ bí mật giải quyết mối nguy Cố Trường Ca này.

Mặc dù sau lưng các phương thế lực đạo thống đều có truyền nhân của riêng mình, cũng có đấu đá với nhau.

Nhưng giữa bọn hắn vẫn có sự ăn ý và cân bằng nào đó, sẽ không dễ bị phá vỡ và huỷ hoại.

Đương nhiên bọn hắn sẽ không động thủ với thiên kiêu là truyền nhân của riêng mình.

Nhưng bây giờ sự xuất hiện của Cố Trường Ca đã phá vỡ cân bằng từ xưa đến nay, điều này khiến bọn hắn không thể không suy nghĩ xem mình nên làm gì.

Bằng không thì khi Cố Trường Ca trở thành một tồn tại vô địch, đó chính là cơn ác mộng của tất cả các thế lực đạo thống.

“Chỉ mới chừng đó tuổi mà đã đạt đến trình độ này, có lẽ Tiên Vương chuyển thế cũng chỉ đến thế là cùng.”

“Nếu Tiên môn tái hiện, e rằng Cố Trường Ca chính là người đầu tiên tiến đến bước đó…”

Kẻ thành đạo toàn thân được bao phủ trong kim sắc hỏa diễm mở miệng nói.

Hắn có dáng vẻ tựa như Hoả thần, trong mắt có ngọn lửa bất diệt đang thiêu đốt, đến từ một phương bất hủ thế lực tên là Vô Tận Hoả quốc.

Thời điểm còn trẻ, hắn cũng là một thiên kiêu cái thế, trong cùng thế hệ khó mà tìm được địch thủ.

Nhưng sau khi trở thành Kẻ thành đạo, hắn cũng rơi vào xiềng xích bình cảnh, tu vi khó mà tiến thêm được nửa bước.

Bây giờ nhìn thấy Cố Trường Ca vẫn còn trẻ tuổi mà tu vi đã đuổi sát những tồn tại cổ lão như bọn hắn, nói trong lòng không hâm mộ là không có khả năng.

“Nếu muốn động thủ với Cố Trường Ca, các ngươi muốn sử dụng biện pháp gì?”

Kẻ thành đạo nữ tính nhàn nhạt hỏi, ánh mắt bình thản, nhìn không ra bao nhiêu gợn sóng.

“Ha ha, chuyện này còn không đơn giản sao? Tiến hành đồng bộ trong bóng tối, trừ khi Trường Sinh Cố gia thật sự nghĩ rằng thế gian đều là địch, lấy sức của một mình mình chống lại toàn bộ thượng giới, bằng không thì cuối cùng cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp thoả hiệp mà thôi.”

Một Kẻ thành đạo mở miệng, trên đầu mọc sừng rồng, hốc mắt lõm vào trong, hắn vô cùng gầy gò, giống như chỉ một trận gió thổi qua là sẽ bay đi vậy.

Hắn đến từ Thiên Hoàng Sơn, bối phận cực kỳ khủng bố, tu vi càng là sâu không lường được.

“Trong bóng tối?”

Có Kẻ thành đạo nhíu chân mày, cẩn thận suy xét ý tứ trong lời nói này.

Bỗng nhiên hắn như nghĩ tới cái gì đó, trong con ngươi có tinh quang lóe lên, nụ cười có chút quỷ dị.

“Nói cũng đúng, tu vi của Cố Trường Ca đã đạt đến bước này, vậy thì chúng ta đành phải lấy lý do bình chúng sinh mà thôi.”

“Vừa vặn gần đây cũng không thấy dấu vết của người kế thừa Ma Công, bãi nước đục này cũng chỉ có thể tạt lên đầu Cố Trường Ca. Chẳng phải hắn vẫn luôn tìm kiếm tung tích của người kế thừa Ma Công sao?”

Lời này khiến rất nhiều Kẻ thành đạo hơi biến sắc, một số người còn cảm thấy không rét mà run.

Bọn hắn có thể đi đến một bước này, đương nhiên cũng không phải người lương thiện gì, sát nghiệt trong tay tuyệt đối là kinh khủng vô tận.

Nhưng trắng trợn hãm hại, giội nước bẩn như thế này vẫn làm bọn hắn không khỏi trầm mặc, cảm thấy loại biện pháp này thật sự quá ác độc và âm tàn.

Tuy nhiên đây quả thực là biện pháp hữu hiệu nhất.

Chỉ cần có lý do này, tự nhiên bọn hắn có thể nâng cao cờ xí chính nghĩa, tiến hành thảo phạt vây giết Cố Trường Ca.

Đến lúc đó cho dù có người cảm thấy Cố Trường Ca bị hãm hại, bọn hắn cũng có thể chụp cái mũ người thừa kế Ma Công lên.

Còn về cái gọi là chứng cứ?

Các đại thế lực đạo thống cùng nhau lên tiếng, đây là chứng cứ tốt nhất. Muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do.

Cứng quá dễ gãy, cây to đón gió.

“Muốn trách thì hãy trách ngươi quá mức chói chang.”

Hết chương 1812.
Bạn cần đăng nhập để bình luận