Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 697: Thời đại cấm kỵ

Chương 697: Thời đại cấm kỵ

Vương Tử Câm dù sao cũng là truyền nhân của Nhân Tổ điện, ngoại trừ bản thân Cố Trường Ca ra thì nàng là nhân vật có phân lượng tương đối nặng trong đám thế hệ trẻ tuổi.

Nói như vậy trước, chính là để nàng đề phòng, thân là người xuyên việt, năng lực tưởng tượng đương nhiên kinh khủng hơn những người khác.

Lúc ấy ở Cố gia, nếu như không có tưởng tượng sai lầm của nàng, Cố Trường Ca muốn ném cái nồi này cho Doanh Sương, còn phải phiền phức hơn rất nhiều.

Sau đó hai người lại nói một số chuyện, lúc này Cố Trường Ca mới đưa nàng về trước động phủ của Giang Sở Sở , nhưng mà cũng không dự định trực tiếp cáo từ rời đi.

"Cố huynh không vào trong ngồi một chút sao?"

Vương Tử Câm nhìn chằm chằm hắn, hứng thú hỏi.

"Sở Sở Thánh nữ không có ở bên trong sao?" Cố Trường Ca có chút kinh ngạc hỏi.

"Bây giờ nàng đương nhiên ở trong đó." Vương Tử Câm cười.

"Vậy quên đi, ngày khác có thời gian lại đến bái phỏng Tử Câm thánh nữ."

Cố Trường Ca lắc đầu, sau đó cũng chỉ dừng lại thêm chút, hóa thành thần hồng rời khỏi nơi đây.

Trong động phủ.

Trên một chiếc giường ngọc óng ánh trong suốt dài hơn một trượng, Giang Sở Sở đang ngồi xếp bằng, dù đang tu luyện nhưng nàng lại nghe thấy rõ ràng âm thanh bên ngoài.

Nhất là cuộc đối thoại giữa Cố Trường Ca và Vương Tử Câm, nàng càng không nghe sót một chữ nào.

"Biết ta trong động phủ, cho nên không tính vào ngồi một chút?”

Nghe được câu này, trong con ngươi của nàng, không khỏi xẹt qua tia ảm đạm và khổ sở.

Lúc trước nàng đối với Cố Trường Ca căm ghét đến cỡ nào, không hề muốn nhìn thấy bản mặt khiến người ta chán ghét.

Nhưng bây giờ lại là Cố Trường Ca không muốn thấy nàng, một bộ dáng như tránh tà.

Điều này để cho trong lòng Giang Sở Sở rất khó chịu.

Mà trong nháy mắt, nhiều ngày trôi qua, người thừa kế ma công có vẻ yên tĩnh, hết thảy có vẻ như bắt đầu gió êm sóng lặng.

Cách lúc Chân Tiên thư viện tiến hành thí luyện nhập môn lần đầu tiên cũng không đến bảy ngày.

Dù là đệ tử danh đứng đầu cũng được, đệ tử ngoại môn cũng tốt, đều đang khắc khổ tu luyện, mỗi ngày đi nghe trưởng lão giảng đạo, quan sát di khắc của Chí Tôn, cảm ngộ kinh văn của Chuẩn Đế.

Phương diện tu vi đương nhiên là tăng mạnh.

Oanh! !

Giờ phút này, trong cung điện của một mảnh kiến trúc chập trùng, khí huyết ngập trời, ngay sau đó có đạo pháp kim sắc kinh khủng xuất hiện, giống như một tôn thần linh cổ lão khai thiên tích địa đang tồn tại.

Khí tức này vô cùng mênh mông, che lấp bầu trời, giống như một mặt trời màu vàng, chiếu rọi khắp nơi.

Nhất thời, không ít đệ tử và trưởng lão của Chân Tiên thư viện đều oanh động, khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn về phía khu vực ở xa xa.

Trên một tòa thần sơn lượn lờ xích hà, Thiên Hoàng Nữ xuất hiện ngóng nhìn nơi đó, nhướng mày hỏi, "Thần Hoàng Tử phô trương như vậy à?”

Càng nhiều tuổi trẻ thiên kiêu, thân ảnh chớp động, xuất hiện giữa không trung, nhìn chăm chú nơi đó, trong lòng cũng rất lâu không bình tĩnh lại được.

"Đây là khí tức của Thần Hoàng Tử, nghe nói hắn đang tu hành một môn tiên công cổ lão, lẽ nào thành công rồi sao?”

"Khí tức đáng sợ này đã vượt qua cấp độ Thánh Nhân, thật sự quá dọa người, không hổ là cổ đại quái thai mang trong mình dòng máu của thần!”

"Nghe nói Thần Hoàng Tử bị một vị tồn tại có bối phận vô cùng cổ lão coi trọng, có ý hộ đạo cho hắn, vị tồn tại cổ lão kia nghe nói đã vượt qua Chí Tôn cảnh, có thể coi là đế!"

"Trời! Năm nay coi như không có thành đạo, nhưng cũng ít nhất là Chuẩn Đế đi, điều này cũng quá đáng sợ, trong Chân Tiên thư viện lại còn ẩn giấu lão quái vật như vậy."

Giờ phút này rất nhiều đệ tử đều bị khiếp sợ, nhớ tới tin tức gần đây, nhìn về phía kia một cách hãi hùng.

Dị tượng này kéo dài thật lâu, sau đó mới chậm rãi tản mất.

"Thần Hoàng Tử, ngươi không phải là đối thủ của ta."

Trong một tòa cung điện thanh đồng với loang lổ các vết rỉ.

Một tên nam tử áo xám với khuôn mặt mơ hồ, chú ý tới cảnh tượng này, nhẹ nhàng lắc đầu, “Đối thủ cả đời này của ta chỉ có Cố Trường Ca.”

"Hi vọng lần thí luyện này, các ngươi có thể cho ta một chút bất ngờ."

Rầm rầm!

Dứt lời, sau lưng hắn bỗng nhiên xuất hiện hư ảnh thế giới mờ ảo mà mênh mông, thần nhạc cao lớn, tiên mộc vô biên.

Trong đó có một gốc đại thụ che trời, chống đỡ bốn cực của thiên địa, treo mặt trời, mặt trăng, ngôi sao và Hỗn Độn khí, đang rung động ầm ầm.

Mà giờ phút này ở một bên khác, bên trong một tòa lầu các cao lớn và cổ lão.

Một tên nam tử có khuôn mặt bình thường, không có chút đặc biệt nào, đang ngây ra như phỗng, khó có thể tin mà nhìn qua vô số điển tích ở trước mắt.

"Ta đã từng ở kỷ nguyên kia, bị chôn vùi trong dòng sông thời gian, được thế nhân xưng là cấm kỵ kỷ nguyên."

"Rất khó mà tìm được tên của ta, ngay cả nhắc cũng không dám... ai cũng không biết khi ấy đã xảy ra chuyện gì...”

"Chư giới phá diệt, vạn cổ sụp đổ, đại đạo hủy diệt, trật tự hủy hết. .. vì sao lại như thế, vì sao.... "

Nam tử này chính là Tần Vô Nhai xuất thế từ trong khối đá quý, mấy ngày nay hắn bị mấy vị trưởng lão mang đi hỏi thăm rất nhiều chuyện.

Hắn đã sớm nghĩ đến biệp pháp ứng đối, điều kiện tiên quyết là không bại lộ thân phận của hắn, cũng lừa gạt được đám người và không bị nghi ngờ tý nào.

Sau đó, hắn yêu cầu tra và đọc những điển tích có liên quan, muốn hiểu rõ mọi việc của thời đại này, mấy vị trưởng lão đáp ứng hắn.

Kết quả, Tần Vô Nhai lật xem rất nhiều điển tịch cổ lão, đều không tìm được bất kỳ ghi chép nào có liên quan đến thời đại của hắn.

Chỉ cần ghi chép có liên quan đến kỷ nguyên đó một chút ít, giữa thiên địa đều có cỗ uy lực khó lường, kinh khủng giáng lâm, xóa đi mọi thứ, khiến cho người ta rùng mình, toàn thân phát lạnh.

Hết chương 697.
Bạn cần đăng nhập để bình luận