Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1576: Khí vận chi tử mới

Chương 1576: Khí vận chi tử mới

“Cố Trường Ca, Du Phi Nhã…”

Nhìn thấy hai người hạ xuống nơi này, trong mắt nam tử trẻ tuổi càng khó che giấu hận ý khắc cốt ghi tâm, hắn hét lên một câu.

“Bái kiến Trường Ca thiếu chủ, Phi Nhã công chúa!”

Đám người ở nơi này cũng dồn dập ngừng tay, cung kính chào hai người ở trên không trung.

“Cố Trường Ca, cho dù ta có làm quỷ thì cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Nam tử trẻ tuổi nhìn thoáng qua huyền y nam tử phái người đuổi giết chính mình, định cướp đoạt Chưởng Thiên Kiếm trong tay mình, hận không thể thiên đao vạn quả, khiến hắn thịt nát xương tan.

“Làm quỷ sao? Vậy thì cũng phải xem ngươi có cơ hội hay không đã. Giao Chưởng Thiên Kiếm ra đây, hôm nay ta có thể để ngươi toàn thây.”

Sắc mặt huyền y nam tử lạnh lùng, không vì lời nói của Thác Bạt Tiêu Dao mà biến hoá, diện mục tựa như một toà băng sơn vạn năm không đổi, tâm tình không có chút gợn sóng nào.

“Ngươi mơ tưởng đi, cho dù ta có huỷ Chưởng Thiên Kiếm thì cũng sẽ không giao cho ngươi, quyết không để ngươi có được nó.”

Thác Bạc Tiêu Dao lớn tiếng cười to, nhưng cũng bởi vì động đến thương thế mà ho đến mức khoé miệng tràn ra tiên huyết.

Ngược lại, hắn chăm chú nhìn vào huyền y nam tử cùng với nữ tử tuyệt mỹ trang nhã ở phía trước, trong giọng nói ẩn chứa hận ý sâu đậm.

“Du Phi Nhã, ta chân thành tha thiết đối đãi với ngươi như vậy, hận không thể móc tim đào phổi dành hết thảy những đồ tốt cho ngươi, kết quả cuối cùng ngươi lại nịnh nọt, nói cho Cố Trường Ca biết ta đang nắm giữ Chưởng Thiên Kiếm, hại ta tan cửa nát nhà, luân lạc đến tình trạng như thế này, không biết trong lòng ngươi có cảm thấy xấu hổ một chút nào hay không?”

“Tiêu Dao, ngươi phải tin tưởng ta, ta không có hại ngươi.”

“Ta không giống như ngươi nghĩ, ta cũng chưa từng nói cho ai biết chuyện ngươi đang nắm giữ Chưởng Thiên Kiếm.”

“Tất cả những chuyện này đều không liên quan gì đến ta, là phụ hoàng bảo ta…”

Lúc này, nghe những lời mà Thác Bạt Tiêu Dao nói, trên gương mặt nữ tử trang nhã vận hoàng y cũng hiện lên một vòng thống khổ, nàng lắc đầu nói.

Thế nhưng Thác Bạt Tiêu Dao lại không có tâm tình nghe nàng giải thích, hắn tức giận gầm lên một tiếng, toàn thân bắt đầu bốc cháy. Chưởng Thiên Kiếm trong tay càng phát ra quang hoá chói mắt xán lạn, phảng phất như có ngàn vạn thanh thần kiếm đang thức tỉnh, âm thanh leng keng vang dội chém về phía huyền y nam tử trên bầu trời.

Đây là một kích liều chết của hắn, cũng là một kích tuyệt vọng.

“Châu chấu đá xe, không biết sống chết.

Đối mặt với công kích thiêu đốt sinh mệnh của Thác Bạt Tiêu Dao, thần sắc của huyền y nam tử vẫn không hề gợn sóng như cũ.

Chỉ một chưởng chụp xuống bên dưới, che khuất bầu trời tựa như tinh thần từ trong vũ trụ rơi xuống, vô cùng khủng bố.

Chênh lệch lớn như vậy, quả thực là khoảng cách khó mà vượt qua nổi.

Cho dù không thật sự chạm vào một chưởng kia thì cũng có cảm giác như thập vạn đại sơn sập xuống, muốn khiến hắn tan xương nát thịt, hình thần câu diệt.

“Tiêu Dao…”

Mà đúng lúc này, một đạo thân ảnh hoàng y bỗng nhiên lướt đến trước người hắn, thay hắn đỡ lấy một chưởng rơi xuống từ trên không trung này.

Phụt một tiếng!

Ánh sáng đỏ như máu bay múa đầy trời, khiến bầu trời trở nên vô cùng tinh hồng mà chói mắt, nổ tung toé khắp nơi.

“Cái gì…”

“Phi Nhã ngươi…”

Thác Bạt Tiêu Dao tức khắc đờ đẫn, như thể khó mà tin được tất cả những gì mà mình đang chứng kiến ở trước mặt.

Khoảnh khắc then chốt, vậy mà lại là Du Phi Nhã lướt tới giúp hắn ngăn cản một chưởng này?

Đầu hắn ong một tiếng rồi trở nên trống rỗng, cả người tựa như đều trở nên ngu dại, chuyện này làm sao có thể?

“Ta không có hại ngươi, ngươi phải tin tưởng ta.”

Một màn cuối cùng lại là nụ cười thê lương trên khoé môi của hoàng y nữ tử, tựa như muốn lấy cái chết để tỏ rõ tâm ý.

“Nếu đã muốn chết như thế, vậy thì ngươi cùng chết với hắn đi.”

Huyền y nam tử cau mày, dường như cũng không nghĩ tới hoàng y nữ tử sẽ thay Thác Bạt Tiêu Dao đỡ một chưởng này, tuy nhiên vẻ mặt hắn vẫn không hề thay đổi dù chỉ một chút, tiếp đó một chưởng khác lại rơi xuống.

Ầm!

Sau một khắc sương máu nổ tung, một chiếc khăn lụa tơi tả rớt xuống từ trên không, trên khăn dính đầy máu.

Thác Bạt Tiêu Dao ngốc trệ chứng kiến cảnh tượng này, phát ra âm thanh tê tâm liệt phế: “Phi Nhã…”

Phụt!

Nhưng trả lời hắn lại là một chưởng khác, dứt khoát đập xuống người hắn.

Thế giới trở thành một vùng tăm tối, không còn bất cứ màu sắc nào.



“Phù phù phù…”

Tướng quân phủ tại Đại Du tiên triều.

Trong gian phòng, một nam tử trẻ tuổi dáng người cao ngất, ngũ quan đoan chính đột nhiên giật mình tỉnh dậy từ trong giấc mộng, sắc mặt trắng bệch.

Cả người hắn cứ như từ được cứu từ một vụ chết chìm nào đó, thở dốc từng hơi một, toàn thân bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Sau đó, dường như trải qua một thời gian dài thì hắn mới hồi phục tinh thần, siết chặt nắm đấm phát ra âm thanh răng rắc.

“Mười năm, ròng rã mười năm trời nhưng ta vẫn không tài nào quên được.”

“Ở kiếp này, ta nhất định sẽ bảo vệ Phi Nhã thật tốt! Sẽ không để cho bất cứ kẻ người tổn thương nàng! Bao gồm cả Cố Trường Ca!”

Trong lòng hắn âm thầm phát thề, sâu trong mắt là ánh sáng hận thù có mà che giấu.

Hắn chính là Thác Bạt Tiêu Dao, thực ra trong lòng hắn ẩn chứa hai bí mật cực sâu mà hắn chưa từng nói với bất kỳ ai.

Mỗi một bí mật đều liên quan đến lai lịch của hắn.

Kỳ thực hắn không phải người đến từ thế giới này, mà đến từ thế giới khác.

Nói đúng ra hắn đến từ một thế giới khổng lồ nào đó cực kỳ cổ lão, nơi kiếm đạo phát triển đến thời kỳ đỉnh phong.

Trong thế giới đó, hắn quan sát tổ sư trong tông môn của hắn độ kiếp, kết quả là không cẩn thận bị thiên lôi đánh chết, sau đó chuyển sinh đến thế giới này.

Năm hắn mười ba tuổi, bỗng nhiên ký ức kiếp trước của hắn đã thức tỉnh, cũng chính là hết thảy những gì xảy ra trong giấc mộng vừa rồi!

Hết chương 1576.
Bạn cần đăng nhập để bình luận