Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 986: Không phải hắn đã chết rồi sao?

Chương 986: Không phải hắn đã chết rồi sao?

Vận thế nơi này có gì đó quái lạ…"

Cố Trường Ca chú ý tới một chỗ lầu các có vẻ huy hoàng dị thường, cung khuyết lầu các, trất thứ lân bì.

"Đó là chỗ nào?"

Cố Trường Ca hỏi.

"Hồi bẩm Trường Ca thiếu chủ, nơi đó là sản nghiệp của Xuân Phong Bích Ngọc Lâu, ngày thường có rất nhiều tu sĩ tới đây lưu luyến quên về…"

Bắc Trạch thành chủ có chút giật mình nhìn theo, sau đó thành thật bẩm báo.

"Đến đó."

Cố Trường Ca khẽ gật đầu, cất bước đi về phía lầu các kia.

Nghe vậy, một đám tùy tùng phía sau Cố Trường Ca đưa mắt nhìn nhau sau đó gật đầu một cách ăn ý.

Oanh!

Tay vung lên, đại quân và kỵ sĩ mênh mông hạ xuống, vây quanh cung điện lầu các chật như nêm cối.

Xuân Phong Bích Ngọc Lâu là thế lực mới quật khởi ở Thượng Giới từ ngàn năm nay.

Lai lịch của nó rất bí ẩn, không ai biết bối cảnh phía sau nơi này là gì, cũng không biết vị chủ nhân thần bí đó là ai.

Nhìn bề ngoài thì Xuân Phong Bích Ngọc Lâu chính là nơi khói liễu tầm hoan.

Nhưng rất nhiều tu sĩ rõ ràng, nơi này là một tổ chức sát thủ ngầm, chuyên môn tiếp nhận tất cả các hoạt động ám sát trong bóng tối, không nhận người của các đại đạo thống.

Giống như là ám sát thiên kiêu tuổi trẻ, hạt giống tuổi trẻ, trưởng lão có tiềm lực vô hạn của đạo thống đối địch, hoặc là thanh lý phản đồ, vân vân….

So với những tổ chức sát thủ truyền thừa ngàn vạn năm, mặc dù Xuân Phong Bích Ngọc Lâu chỉ mới quật khởi được một thời gian ngắn.

Nhưng thực lực của tổ chức này rất kinh khủng, quỷ dị xảo trá, khiến người ta khó mà phòng bị.

Tất cả tổ chức sát thủ lớn đều coi nơi này là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, ước gì có thể loại bỏ nó.

Tất cả đại đạo thống cũng rất kiêng kỵ, bởi vì bọn hắn không bao giờ tìm được tổng bộ sát thủ của Xuân Phong Bích Ngọc Lâu.

Nó giống như là cỏ dại, căn bản là đốt không hết, vừa gặp thời cơ thích hợp thì sẽ tro tàn lại cháy lần nữa.

Dần dà, Xuân Phong Bích Ngọc Lâu đã có được thanh danh không nhỏ ở Thượng Giới rộng lớn.

Thậm chí còn có lời đồn, chỉ cần có đủ tiền, cho dù là Cổ Đế thì bọn hắn cũng dám ám sát!

Những năm gần đây, thiên kiêu và tu sĩ chết dưới tay bọn hắn có thể nói là nhiều vô số kể.

Còn có lời đồn, vị chủ nhân thần bí của Xuân Phong Bích Ngọc Lâu chính là truyền nhân của Sát Đế đã từng giết tới Chư Đế biến sắc.

Giờ phút này, trong lầu các, Bạch Côn nghĩ tới những thứ này, vừa cảm thán vừa sinh ra vô tận thổn thức.

Hắn đều thấy được hành động những năm gần đây của nữ nhi Bạch Liên Nhi.

Một số thời khắc nguy cơ thì hắn sẽ ra tay che lấp cho nàng một chút, để phòng bị kẻ thù tìm được, giết đến tận cửa.

Nhưng hắn chưa bao giờ nói cho Bạch Liên Nhi biết những chuyện này.

Hắn là đào phạm của Yêu Giới, những năm gần đây, vì đuổi bắt dư nghiệt năm đó của Ngũ Đế, Hi Dao Nữ Hoàng đã truy tìm tung tích của bọn hắn khắp mọi nơi.

Mà chính là bởi vì nguyên nhân này, nữ nhi Bạch Liên Nhi của hắn không thể bị liên lụy vào đó.

"Mấy năm nay khổ cho ngươi rồi…"

Bạch Côn thở dài.

Nghe được những lời này, nữ tử xinh đẹp vẫn luôn im lặng đứng phía sau nam tử trẻ tuổi dường như cũng rất là không đành lòng, rốt cuộc nói một câu.

Nàng cụp mắt xuống, mặc dù ánh mắt lạnh lùng nhưng lại ẩn chứa đau thương khó mà che giấu.

"Phụ thân, thật ra ta đã hiểu được nỗi khổ tâm của ngươi."

Âm thanh của nàng có một sức mê hoặc kì lạ, nếu như tu sĩ bình thường nghe thấy giọng của nàng thì rất có thể sẽ mê thất tâm thần.

Dù nam tử trẻ tuổi đã gặp nàng mấy lần, nhưng lúc này vẫn có chút cảm giác mặt đỏ tới mang tai.

Hắn biết đây không phải là do Bạch Liên Nhi cố ý, mà là do thể chất đặc thù của nàng, đối với tu sĩ thì âm thanh này có sức mê hoặc trời sinh.

Bạch Côn nghe vậy lộ ra nụ cười vui mừng, "Mấy năm nay vi phụ thật sự xin lỗi, có đôi khi ta rất muốn đi gặp ngươi một lần, nhưng lại lo lắng bị người ở Yêu Giới phát hiện tung tích.

Ai, nếu như không phải ra chuyện này, ta còn tưởng rằng cả đời này sẽ không bao giờ được nhìn thấy ngươi một lần."

Bạch Liên Nhi gật đầu, đôi mắt rũ xuống, nói, "Phụ thân đừng nói những thứ này, ta có thể hiểu được ngươi."

"Tốt, những gì ta muốn nhắn nhủ thì cũng đã nói xong rồi, kế tiếp thì các ngươi nên nhanh chóng rời khỏi đây, chẳng mấy chốc thì người của tên Cố Trường Ca kia sẽ tới đây điều tra."

Nam tử trung niên nghiêm túc dặn dò, thận trọng nói, "Nhưng các ngươi phải nhớ cho kỹ, ngàn vạn không được báo thù cho ta. Tai họa này hoàn toàn là do ta nhất thời tham niệm mà tạo thành, các ngươi không phải là đối thủ của Cố Trường Ca, cũng tuyệt đối đừng là kẻ địch với hắn."

"Các ngươi phải nhớ kỹ lời của ta, đi tới Yêu Giới tìm một người tên là Quân Bất Phàm."

"Giao túi gấm kia cho hắn, hắn là Thiên Mệnh chi nhân."

Câu nói cuối cùng của Bạch Côn rõ ràng là đang nói cho nam tử trẻ tuổi nghe.

Mặc dù trong lòng Bạch Liên Nhi hoang mang, nhưng mà lúc này nàng cũng không có hỏi nhiều.

Quân Bất Phàm… Không phải hắn đã chết sáu ngàn năm trước rồi sao? Tại sao phải đưa túi gấm này cho hắn?

Nàng khẽ thở dài trong lòng, suy nghĩ tràn đầy phức tạp.

"Ta hiểu rồi sư phụ, ta sẽ không để cho ngài thất vọng."

Nam tử trẻ tuổi trịnh trọng gật đầu, sau đó hai người cố nén bi thương, thôi động ngọc bội ẩn nấp khí tức và thân hình, rời đi từ cửa sau của lầu các.

Mà Bạch Côn thì bình tĩnh ngồi ngay ngắn trên xe lăn, suy nghĩ dần dần phát tán.

Hết chương 986.
Bạn cần đăng nhập để bình luận