Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2612: Bỗng dưng thức tỉnh

Chương 2612: Bỗng dưng thức tỉnh

“Sư phụ…”

“...”

Ở một nơi xa xôi nào đó, mấy vị đệ tử thân truyền của Hồn Nguyên Quân cũng lần lượt tỉnh lại, hô to với chiến trường bên kia, muốn tiến lên hỗ trợ nhưng lại bất lực.

Trận đại chiến không gì sánh nổi này, không đến mức cả thế gian đều chú ý đến, nhưng cũng không khác là bao.

Cố Trường Ca cũng đang theo dõi tình hình bên đó, chẳng qua so sánh với vẻ bất an sầu muộn của các tộc thì hắn lại có vẻ dương dương tự đắc, thưởng thức trà.

Khói trà lượn lờ bốc lên từng đợt hơi nóng.

Hắn ngồi ở vị trí gần cửa sổ của tòa lầu gác, vừa vặn có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng bên ngoài.

“Thực lực của tiền bối Bạch Cốt Tổ Vương đúng là thâm sâu khó lường.”

Người nói chuyện vào lúc này chính là Linh Hoàng, trên mặt nàng lộ vẻ tán thưởng và khâm phục, cũng đang phóng mắt nhìn về phía xa. Chẳng qua với thực lực trước mắt của nàng cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ, không chân chính nhìn thấy rõ cuộc chiến. Mặc Đồng im lặng đứng ở bên cạnh nàng, lúc này trên mặt cũng khó nén nổi sự rung động và vẻ khó tin.

Nàng thật sự không ngờ đến, lão giả hắc bào không có tí cảm giác tồn tại nào đi bên cạnh Cố Trường Ca lại có thực lực kinh khủng đến thế.

Đối thủ của lão giả lại là nhân vật cấp bậc Thủy Tổ của Hồn tộc, cả đời này nàng chỉ có thể ngưỡng vọng.

“Hắn có hơi khinh địch, nhưng trận chiến này cũng không cần phải chiến thắng, ta cũng chỉ muốn tỏ thái độ với Trọc tộc và Hồn tộc mà thôi.” Cố Trường Ca cười, đặt chén trà xuống.

Trọc Phong Tà đã muốn thăm dò thái độ của hắn, vậy Cố Trường Ca sẽ cho hắn một cơ hội.

Bên trong Cổ Phong cổ thành, vô số tu hành giả và sinh linh đều đang chú ý dõi theo trận chiến này, muốn biết kết quả cuối cùng ra sao. Cũng có rất nhiều người dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía nơi ở của Cố Trường Ca trong khoảng thời gian gần đây.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ai mà dám tin rằng lão giả mặc hắc bào đang giao chiến với Thủy Tổ Hồn tộc cũng chỉ là nô bộc của nam tử bạch y kia?

“Chưởng môn, Thập Hoang môn chúng ta khi nào mới có được nhân vật cường đại đến vậy tọa trấn đây?”

Ở một nơi khác trong khách điếm, đám người Thập Hoang môn Vương Hạc cũng đang chú ý dõi theo. Không ít đệ tử trẻ tuổi không nhịn được mà lòng run rẩy, tràn đầy vẻ khâm phục.

Theo bọn họ nghĩ, hôm nay được tận mắt nhìn thấy không khác gì truyền thuyết tái hiện, thần thoại cổ xưa quay lại trần gian. Ngày thường bọn họ căn bản không dám tưởng tượng đến.

“Sẽ có một ngày như thế…”

Trong lòng Vương Hạc cũng đang rực cháy, tràn đầy khát vọng và truy cầu đối với lực lượng vô địch kinh thiên động địa thế này. Bây giờ hắn đã nửa bước Đạo cảnh, chỉ cần thời cơ phù hợp là có thể đột phá ngay lên Đạo cảnh. Sau khi hắn đột phá thành công, tất nhiên có thể tìm hiểu được sự huyền diệu của Thập Hoang chi Thư, hướng đến tầng cao hơn.

“Nhưng nói đi nói lại, nhân vật như thế cũng chỉ là một lão bộc dưới trướng người khác, vậy nam tử bạch y thần bí kia rốt cuộc có lai lịch ra sao nhỉ?”

“Chỉ sợ hắn không còn ở cấp độ mà chúng ta có thể phỏng đoán và tưởng tượng ra được…”

Một vài đệ tử trẻ tuổi thì lại đang nghĩ đến một chuyện khác, càng cảm thấy rúng động, không thể tưởng tượng nổi. Loại chuyện này đối với bọn họ mà nói đúng là không khác gì thiên phương dạ đàm. Chỉ sợ nói ra cũng sẽ chẳng có ai tin.

Vương Hạc nghe thấy bọn hắn nói những lời này, trong lòng không khỏi dâng lên chút cảm giác không can tâm.

Chuyện này khiến hắn nhớ đến việc đối phương đã nẫng tay trên, nửa đường cướp mất thiếu nữ tóc xám mà hắn đã nhìn trúng.

Mặc dù sau đó hắn đã tự thuyết phục mình không nghĩ nhiều đến nó nữa, nhưng chuyện này lại giống như một cái gai cắm trong lòng hắn. Chỉ cần vừa nghĩ đến là trong lòng hắn lại cảm thấy từng cơn không cam, dường như thứ thuộc về hắn đã bị người khác cướp đi.

Loại tâm trạng này đã bám lấy hắn rất nhiều ngày, khiến hắn bây giờ khó mà nhập định tu hành bình thường được.

Hơn nữa, bây giờ nghĩ đến, không phải lão bộc của đối phương có lực lượng mà hắn vẫn luôn một mực theo đuổi đấy sao?

Nhưng có được thực lực như thế thì sao chứ, ở trước mặt người ta cũng chỉ có thể biến thành nô bộc.

“Câm miệng, chuyện thế này đừng nói tiếp nữa, mơ tưởng xa vời chẳng có chỗ lợi gì với các ngươi cả, chỉ có chân đạp đất thật mới có thể đi được càng xa hơn.” Nhớ đến những chuyện đó là vẻ mặt Vương Hạc lại u ám, lớn tiếng quát.

Một đám đệ tử Thập Hoang môn nhìn thấy hình như chưởng môn nổi giận, cũng chỉ đành nhao nhao ngậm miệng không nói nữa, không dám nhắc đến.

Bọn họ cũng không biết rốt cuộc Vương Hạc bị làm sao, trước đây hắn rất ít khi quát tháo bằng giọng điệu đó với người khác.

“Tu hành giả Chân Đạo cảnh chí ít cũng phải vượt qua năm lần Thiên Suy Kiếp, cũng chỉ là lão bộc của người khác…”

“Những lời các đệ tử môn hạ của ngươi nói là thật sao?”

Nhưng đúng lúc này lại có một giọng nói lãnh đạm, nghe không ra được cảm xúc trong đó bỗng nhiên truyền vào tai Vương Hạc. Đầu tiên, hắn sững người, sau đó mới kịp phản ứng, trên mặt không nhịn được lộ ra vẻ mặt vui mừng.

Chỉ là Vương Hạc cũng không phải người dễ lộ cảm xúc trên mặt, hắn vội vàng khôi phục lại, sau đó khoát tay để đám đệ tử lui xuống. Lúc này hắn mới dùng thần niệm trả lời giọng nói vừa rồi.

“Những lời các đệ tử ta nói tất nhiên câu nào cũng là thật. Sao vậy, chắc là ngươi lờ mờ biết gì về chuyện này à?” Hắn bình thản hỏi ngược lại.

“Ha ha, tu hành giả đã vượt qua chí ít năm lần Thiên Suy Kiếp, vậy mà thành lão bộc…” Nhưng giọng nói đạm mạc kia không trả lời câu hỏi của Vương Hạc mà lại phát ra nụ cười tựa như bỡn cợt, chỉ được cái vỏ ngoài.

Hết chương 2612.
Bạn cần đăng nhập để bình luận